“Đứng lại, không được quay đầu!”
Tôi nghiến răng hét lên với Trương Soái.
Trương Soái bị tiếng hét đột ngột của tôi làm cho hoảng sợ đứng sững lại, cái cổ cứng ngắc không dám quay đầu, cậu ta nghi ngờ hỏi tôi: “Chuyện gì thế?”
“Nó, nó ở sau lưng cậu...”, Tần Tuyết nhìn chằm chằm cô nhóc nhỏ trên lưng cậu bạn, sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy nói.
Nghe thế, Trương Soái cũng bị dọa sợ chết điếng.
Thân thể cậu ta cứng đờ, không dám động đậy, nhưng hai chân thì run như cầy sấy.
Tôi vừa bảo Trương Soái bình tĩnh lại vừa cầm thanh kiếm gỗ đào trong tay đâm mạnh về phía cô nhóc mặc đầm đỏ.
“Mi đừng có nhiễu sự!”
Cô nhóc mặc đầm đỏ lắc mình một cái liền biến mất, để lại một câu nói hung hăng: “Nếu không, mi cũng phải chết!”
Âm hiểm khó đoán, mang theo ác ý.
Ba người chúng tôi đều nghe rất rõ ràng rành mạch.
Sắc mặt Tần Tuyết càng ngày càng trắng bệch, mắt cứ nhìn chằm chằm ra cánh cửa.
Hai chân Trương Soái đã mềm nhũn, vội vã chống tay lên cửa mới có thể đứng vững.
Còn tôi thì hoàn toàn bất ngờ: Thứ đồ vật đó đã bị tôi đánh một chập, âm khí hao tổn, đáng lý nên tránh né tôi mới phải, tại sao còn chườn mặt tới khiêu khích?
Hơn nữa, nghe khẩu khí của nó còn có ý muốn đưa Tần Tuyết về nhà?
Quả là lần đầu tiên tôi đụng phải loại chuyện này.
“Mả cha nó, cái thứ đồ chơi đó sao dám leo lên lưng ông?”, đứng ở cửa hồi lâu, Trương Soái mới lấy lại tinh thần, chần chừ ngó nhìn sau lưng rồi nỗ lực cứu lấy thể diện trước mặt Tần Tuyết, “Lần này ông đây chưa hề chuẩn bị nên mới để thứ đồ chơi đó chiếm lợi thế. Lần sau để ông mày nhìn thấy sẽ trực tiếp đem đi hầm canh. Tiểu Tuyết, đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu!”
Chân cậu ta còn run kia kìa, còn đòi bảo vệ Tần Tuyết?
Tôi phì cười, ngắt lời cậu ta: “Đồ đâu rồi?”
“Ở đây!”
Cậu ta lấy ra từ trong ba lô một túi đồ lớn đưa cho tôi, quay sang nhìn Tần Tuyết kể công: “Mấy thứ đồ này khó tìm lắm, mình phải chạy nguyên cả...”
“Được rồi, cậu có thể đi.”
Tôi lại lần nữa ngắt lời Trương Soái.
Trương Soái trừng mắt hỏi tôi: “Vậy Tiểu Tuyết thì sao? Nghe nói ngày mai hai người muốn quay về nhà cũ, tôi cũng muốn đi cùng với hai người! Tôi phải ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Tuyết!”
Tôi nhìn ra được cậu ta thật lòng quan tâm Tần Tuyết.
Nhưng tôi không thể để cậu ta đi cùng chúng tôi đến nhà cũ: Trên sống mũi cậu ta ẩn hiện một đường gân đỏ, nghĩa là sắp tới sẽ gặp phải họa đổ máu. Tuy rằng có thể tìm một món đồ kháng lại là tránh được nạn, vấn đề không lớn, nhưng nếu đi tới nhà cũ rồi nhiễm thêm âm khí thì tôi không dám bảo đảm.
Tôi đem nguyên nhân nói cho Trương Soái, cậu ta chẳng những không nghe lời mà còn không tin phục hỏi tôi: “Tôi? Gặp họa đổ máu? Người anh em, có khi nào cậu xem lạc quẻ không?”
Thực ra, cậu ta vừa bước vào cửa đã ngấm ngầm bày tỏ địch ý với tôi, hẳn là do cậu ta ái mộ Tần Tuyết mà Tần Tuyết lại đang ở cùng với tôi.
Theo ông nội bôn ba giang hồ bao nhiêu năm nay, liếc mắt một cái là tôi nhìn ra ngay tình cảm của cậu ta dành cho Tần Tuyết.
Chẳng qua Tần Tuyết hiện thời đang ở đây, cậu ta mới không tiện biểu lộ rõ ràng ý thù địch mà thôi.
Cũng nhờ hồi nhỏ thường hay bị nghi ngờ, nên loại chuyện này tôi gặp qua nhiều rồi.
Vì vậy, đối với thái độ không tôn trọng của Trương Soái, tôi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, việc mình mình làm.
“Trương Soái!”, Tần Tuyết đột nhiên thay đổi sắc mặt, trừng mắt nhìn cậu bạn, “Đại sư kêu cậu về thì cứ về đi, lúc về nhớ chú ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Cậu ta vẫn còn do dự: “Nhưng mà...”
Tần Tuyết ngắt lời cậu ta: “Có đại sư ở đây, mình không sao đâu.”
Tưởng rằng Trương Soái sẽ còn lần lữa một hồi, nào ngờ cậu ta rất nghe lời Tần Tuyết, chỉ dặn dò cô ấy nếu có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại báo cho cậu ta, sau đó liền rời đi.
“Cậu cầm theo lá bùa hộ mệnh này, nó có thể bảo vệ cậu an toàn một khoảng thời gian.”
Trước khi Trương Soái rời đi, tôi đưa cho cậu ta một tấm bùa hộ mệnh.
Trương Soái nửa tin nửa ngờ nhận lấy.
Tần Tuyết nhìn thấy, liền bảo cậu ta trả tiền cho tôi. Bởi vì cô ấy biết tôi thực sự không còn bao nhiêu tiền, nếu không cũng không cần phải gặm bánh bao mà ăn.
Cô ấy vừa mở lời, Trương Soái liền móc tiền đưa cho tôi.
“Không cần gấp! Ngày mai giải quyết xong mọi chuyện rồi hẵng đưa cũng chưa muộn.”, tôi xua xua tay, không nhận số tiền đó, giục cậu ta đi về.
Trương Soái thật sự có