Tần Tuyết tái mặt, núp sau lưng tôi lo lắng hỏi: “Đại sư, tà vật là thứ gì?”
“Rất nhanh sẽ biết ngay thôi!”
Tôi lãnh đạm nói.
Sau đó, tôi vung xẻng và bắt đầu đào cẩn thận từng chút một ở chỗ bức tường khuất, nơi hàng dấu chân nhỏ biến mất.
Tà vật là một loại trấn vật, có điều trấn vật thường dùng để cầu may tránh họa, biến họa thành phúc, còn tà vật thì dùng để hại người.
Tuy nhiên, bất kể là trấn vật hay tà vật, chỉ có người xuống tay mới biết đó là thứ gì, bố trí ở đâu, khi bố trí phải dùng cái gì để khống chế nó. Chỉ cần có chút bất cẩn thì có khả năng làm hỏng món đồ được bố trí, không những sẽ phá hoại phong thủy mà thậm chí còn sẽ biến lành thành dữ, gây thành đại họa.
Xoạt, xoạt, xoạt...
Căn nhà cũ im lìm chết chóc, chỉ có tiếng tôi cầm xẻng khua tay xúc đất. Và tiếng thở căng thẳng của Tần Tuyết.
Cộp!
Đến khi tôi đào sâu khoảng chừng ba tấc dưới đáy bức tường khuất, cái xẻng trong tay tôi thình lình va chạm phải một món đồ, phát ra một âm thanh trầm đục.
Đào được rồi!
Tà vật này được chôn khá sâu.
“Đại sư, là, là một bé trai...”
Tôi vừa quay đầu vứt cái xẻng đi, Tần Tuyết liền mặt mày trắng bệch chỉ vào đồ vật mới lộ ra hình hài ở dưới đất, đôi mắt trợn to đầy kinh hãi hét lên.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Quả thật không sai.
Trong lòng đất ẩm ướt, một thân hình bé nhỏ nằm đó, có bàn tay nhỏ, cánh tay nhỏ, chân nhỏ và khuôn mặt nhỏ, hoàn toàn đầy đủ bộ phận cơ thể!
Càng quỷ dị ở chỗ, tuy rằng vẫn còn bùn đất che lấp, nhưng vẫn nhìn ra hình vóc bé nhỏ đó toàn thân đẫm máu, khắp người bao phủ một luồng âm khí và tà khí quái dị khó tả.
“Nó chính là âm vật!”
Tôi quay đầu nhìn sang gương mặt bị dọa sợ đến độ mặt cắt không còn một giọt máu của Tần Tuyết, giải thích: “Nó không phải là bé trai, nó chỉ là một bức tượng ngọc điêu khắc khác, cùng với bức tượng ngọc đặt trong phòng ngủ ở căn biệt thự của cô vốn là tượng hai mẹ con. Đợi đến lúc bức tượng này toàn thân chuyển thành màu đỏ máu, con rối kia sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.”
Tôi đào bức tượng ngọc ra và nhìn vào mắt nó.
May quá, mắt của bức tượng vẫn chưa bị đổi màu.
Tôi lấy túi Càn Khôn, bốc ra từ trong túi một nắm chu sa, dùng bút vẽ bùa chấm vào chu sa, rồi nhanh tay điểm vào đôi mắt trắng của bức tượng ngọc.
Đây gọi là phong linh.
Con rối nọ vừa bị bùa Khốn của tôi dồn ép đến cùng đường mạt lộ, sau khi tôi thả nó đi, nó không còn chỗ nào để trốn nên đành phải chui vào bên trong bức tượng ngọc này ẩn nấp. Nếu không kịp thời phong ấn, nó sẽ còn tiếp tục thoát ra tác quái.
Về việc này, tôi không hề nói với Tần Tuyết.
Hiện giờ cô ấy đã như chim sợ cành cong, nếu nói việc này với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ bị dọa sợ đến ngất xỉu.
“Đại sư, có phải đem thứ tà vật này tiêu hủy thì mọi chuyện được giải quyết xong?”, Tần Tuyết nhỏ giọng hỏi tôi, đôi mắt to ánh lên niềm hy vọng và mong đợi.
Cô ấy đã trải qua những ngày tăm tối suốt hai tháng ròng rã, quả thực rất muốn thoát khỏi sự giày vò này.
Tôi lắc lắc đầu: “Không đúng...”
Trong căn phòng ngủ này vẫn còn tồn tại một luồng âm khí khác. Nếu một luồng thuộc về bức tượng ngọc và con rối, vậy luồng còn lại từ đâu mà ra?
Tần Tuyết hoảng hốt, khẩn trương hỏi tôi: “Đại sư, không đúng chuyện gì?”
"Khư khư khư ..."
Cô ấy vừa dứt lời, một tràng cười khúc khích thình lình vang lên sau lưng chúng tôi.
Nặng nề, u ám.
Ẩn chứa sự quỷ dị khó tả.
Tôi và Tần Tuyết cùng quay phắt lại nhìn.
Liền trông thấy một người phụ nữ mặc đầm đỏ, mái tóc đen dài xõa tung, ngồi trên chiếc giường quan tài quay lưng về phía chúng tôi, đang cầm lược chải từng lọn từng lọn mái tóc đen dài.
“Ngoài đỉnh nghỉ, cạnh đường xưa...”
Người phụ nữ nhẹ giọng ngân nga câu hát.
Giọng của bà ấy não nề, âm trầm u uất, khiến người khác nghe được không rét mà run.
Tôi vô thức cầm chặt cành đào mà Tần Tuyết vừa vứt sang một bên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang ngồi trên chiếc giường quan tài, dự tính chỉ cần có điểm bất thường liền lập tức tấn công.
“Mẹ?”
Lúc này, Tần Tuyết đột ngột thấp giọng gọi một tiếng.
Tôi ngoảnh sang nhìn Tần Tuyết, liền phát hiện khóe mắt cô ấy ngấn đỏ, giương đôi mắt nhìn chăm chú vào bóng người phụ nữ, trong ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc.
Chẳng lẽ là bóng hình xuất hiện hồi lúc chúng tôi vừa tiến vào cửa?
Thời điểm mới bước vào nhà chính, là Tần Tuyết bước đến mở cửa trước, tôi chỉ kịp nhìn thấy một đạo thân ảnh lóe lên, nhưng không nhìn rõ được bóng dáng.
Nào ngờ, thân ảnh