Đệ Nhất Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 18


trước sau

Trước xuất giá một ngày, có hai vị khách quý tới Kiều phủ, hơn nữa chuẩn xác mà nói, là khách không mời mà đến.

Phong Khinh cùng Hách Liên Phi Du!

Người Kiều gia tự nhiên là không hoan nghênh Phong Khinh, thế nhưng lại không thể đuổi hắn đi, dù sao Phong gia cùng Kiều gia ở trên phương diện làm ăn cũng có qua lại. Lại đi cùng Phong Khinh chính là Ngũ hoàng tử Hách Liên Phi Du, địa vị hoàng gia bao giờ cũng ở trên cao dân thường.

“Ngũ hoàng tử, Phong công tử, chúng tôi còn có chuyện phải bận rộn, tiếp đãi có chỗ không chu đáo, xin hãy thứ lỗi.” Kiều Dực Thần tương đối thẳng thắn cầm một hoa cầu màu đỏ trên tay, thần sắc lãnh đạm, trong lời nói ý vị châm chọc mười phần.

Phong Khinh cười nhạt, cũng không phải là không biết sau khi mình cùng Kiều Linh Nhi giải trừ hôn ước bọn họ đối với mình không có hảo cảm, trước đây dù chưa biểu hiện ra ở trên mặt, nhưng bọn họ bây giờ đã không cần cố kỵ.

Hách Liên Phi Du vẻ mặt cười tà, tâm tư Kiều gia hắn tự nhiên cũng rõ ràng, dù sao đây cũng là do cái tên Phong Khinh này tự làm tự chịu.

“Kiều huynh, ngày mai chính là ngày đại hôn của Kiều cô nương, bản cung cùng Phong huynh chỉ là muốn ở trước mặt Kiều cô nương nói tiếng chúc mừng.” Hách Liên Phi Du ngượng ngùng nói.

“Tứ tỷ ta hôm nay bề bộn nhiều việc, không rảnh tiếp đãi hai vị, hai vị vẫn là mời trở về đi!” Ngũ hoàng tử thì sao, hắn cũng không quên người thúc đẩy cửa hôn sự này, chính là sinh phụ của Ngũ hoàng tử đây, đương kim hoàng thượng!

Về phần Phong Khinh, hắn thoát khỏi Tứ tỷ không phải là rất đắc ý à? Hiện tại hắn hẳn là càng thêm đắc ý mới phải.

“Kiều huynh, chúng ta cũng không có ý tứ khác, Khinh cũng chỉ là muốn cùng Kiều cô nương nói tiếng xin lỗi mà thôi!” Hách Liên Phi Du thấy Kiều Dực Thần không cho một chút mặt mũi, cũng chỉ có thể hơi buông xuống tư thái. Đây là một màn thông gia có chứa mưu mô, người bình thường tuyệt đối sẽ không bởi vì được Hoàng thượng đích thân hạ chỉ tứ hôn mà hưng phấn, cho dù đối tượng được tứ hôn là Thừa tướng đương triều.

Kiều Dực Thần còn chuẩn bị nói cự tuyệt, Ngưng Hương lại cắt đứt lời của hắn, nói: “Ngũ công tử, tiểu thư nói mời Phong công tử cùng Ngũ hoàng tử đi vào nội viện uống chén trà.”

“Tứ tỷ nói muốn gặp bọn họ?” Kiều Dực Thần tựa hồ không quá tin tưởng lời của Ngưng Hương, mặc dù biết hiện tại Kiều Linh Nhi đã không còn giống với trước kia, nhưng Phong Khinh dù sao vẫn là Phong Khinh, Tứ tỷ sẽ thế nào?

“Ngũ công tử, tiểu thư thực sự nói…” Ngưng hương cũng không rõ ràng lắm ý đồ chân chính của Kiều Linh Nhi, nhưng nếu tiểu thư nói như vậy, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là đi làm theo.

Phong Khinh cùng Hách Liên Phi Du thì lại liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt hai bên thấy được kinh ngạc.

Kiều Dực Thần hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó từ bên người Phong Khinh đi vòng qua, không hề liếc mắt nhìn bọn hắn nữa.

Nghĩ Phong Khinh hắn, nổi tiếng cả nước Nam Võ, bao gồm cả trong hoàng thất, đối với hắn cũng sẽ né tránh ba phần, mà lúc này ở Kiều phủ, hắn chỉ là một người bị chán ghét.

Ngưng Hương ở phía trước dẫn đường, Phong Khinh cùng Hách Liên Phi Du đi theo phía sau nàng. Mặt của Ngưng Hương hơi hồng, phải biết rằng trước đây ngay cả tiểu thư có biểu hiện mình như thế nào đi nữa, Phong công tử cũng sẽ không nhìn nàng, hôm nay tính tình lại tốt như vậy chủ động tới cửa, thật khó có được.

Hậu viện Kiều gia, cả vườn ngập hương. Đủ loại hoa muôn vàn tư thế, có đóa hoa đã mở ra toàn bộ, có đóa hoa chỉ mở ra hai ba cánh, có rất nhiều nụ hoa căng tròn, nhìn lên, tràn đầy tựa như sẽ vỡ tan ngay lập tức. Cây thúy trúc xanh biếc lả lướt thấp thoáng giữa tiểu đình, giống như một thiếu nữ e thẹn đang dòm ngó du khách xa xa.

Tiếng đàn từ dưới tiểu đình Tuyết Liêm lượn lờ dâng lên, lời nói nhỏ nhẹ nỉ non như dòng nước lặng lẽ trôi, uyển chuyển du dương, ở trong không khí tỏa ra gợn sóng trầm bổng thật nhỏ. Nhẹ nhàng đáng xuống âm cuối, vải trắng mỏng uyển chuyển phất lên, dọc theo mép váy màu trắng xanh thêu chỉ bạc nhìn lại, ống tay áo theo gió lay động, dáng vẻ cùng với âm vận qua đi mà nhẹ nhàng, lại tao nhã rơi xuống, tốt đẹp như cảnh tượng huyền ảo.

Ngưng Hương nghe tiếng đàn của Kiều Linh Nhi cũng không khỏi có chút kinh ngạc, trước đây tiểu thư đàn rất tinh tế, thế nhưng lúc này nghe cũng không có vẻ nhuần nhuyễn, nhưng lại mang theo một loại ý cảnh khác.

Kiều Linh Nhi thở dài một hơi, hai ngày trước sau khi Vân Trung Nguyệt xuất hiện nàng đã nghiên cứu đàn, sợ là hắn còn có thể lại xuất hiện. Trước đây đều là tiếp xúc qua đàn dương cầm, loại đàn cổ đại này đối với nàng không thể không nói là một thách thức. Cũng may tiềm năng của thân thể này cũng không tệ lắm, trong khi chính nàng nghiên cứu cũng dựa vào bản năng, từ từ khai phá, hiện tại miễn cưỡng cũng có thể đàn ra một khúc ca.

“Tiểu thư, Phong công tử cùng Ngũ hoàng tử tới.” Ngưng Hương rất nhanh lấy lại tinh thần, hướng về phía Kiều Linh Nhi xin chỉ thị.

“Mời bọn họ vào đi.” Kiều Linh Nhi cũng không câu nệ, lúc này từ trước cầm án đứng dậy, ngồi một buổi sáng, hông của nàng đã có chút mỏi nhừ.

Ngưng Hương thu dọn đàn, Kiều Linh Nhi thì vén lên mành trắng, thản nhiên nói: “Phong công tử, Ngũ hoàng tử, mời!”

Cùng lúc nhìn thấy Kiều Linh Nhi, Phong Khinh và Hách Liên Phi Du đều ngẩn
ra, một thân y phục màu trắng trẻ trung thêu viền bạc, cũng không có những thứ trang sức khác, tóc dài đen nhánh cũng chỉ chải một kiều tóc đơn  giản, dùng một chiếc trâm bạch ngọc để cố định, cùng trang phục tinh xảo trước kia khi gặp Phong Khinh hoàn toàn không đồng nhất.

Phong Khinh và Hách Liên Phi Du đi vào trong tiểu đình, trà để trên bản tản ra mùi hương thoang thoảng. Ngưng Hương vén mành trắng lên, dùng móc ôm lấy.

“Không biết Phong công tử, Ngũ hoàng tử lần này đến đây có chuyện gì quan trọng?” Kiều Linh Nhi thấy nước trà đã chuẩn bị xong, cũng coi là chủ nhà tận tâm hết sức. Mà nàng cũng không muốn nói thêm cái gì với bọn họ, trực tiếp cắt vào đề tài chính.

Nụ cười trên mặt Phong Khinh vẫn như cũ, ánh sáng bắn ra bốn phía, có điều hắn đã không còn là người trong lòng lúc này của kiều Linh Nhi.

“Kiều cô nương, hôm nay tại hạ đến đây, chỉ là muốn nói một tiếng chúc mừng với cô nương, còn cả… xin lỗi.” Phong Khinh thành khẩn nói, nếu không phải nguyên do từ hắn, có lẽ Kiều gia Phong gia sẽ không từ hôn sớm như vậy, Kiều gia cũng sẽ không trở thành công cụ lợi dụng dưới chính trị.

“Phong lão thái gia đã phái người đến đây chúc mừng rồi, Phong công tử không cần khách khí như vậy.” Kiều Linh Nhi thản nhiên nói, dừng một chút, lại nói: “Không biết Phong công tử vì sao phải nói xin lỗi với tiểu nữ tử?”

“Kiều cô  nương, Khinh chỉ vì hủy hôn với ngươi mới để cho phụ hoàng ta có cơ hội thừa dịp, không được sự bằng lòng của ngươi đã tứ hôn cho ngươi, vì thế xin lỗi ngươi.” Hách Liên Phi Du đem lời Phong Khinh muốn nói nói ra, trên thực tế, đây đều là lỗi của hoàng thất.

Kiều Linh Nhi hơi híp mắt một cái, sau đó nói: “Phong công tử không cần vì thế mà trong lòng có áy náy, hôn nhân là tiểu nữ tử tự nguyện rút khỏi, Phong công tử cũng chỉ là thành toàn tiểu nữ tử. Hoàng Thượng tứ hôn, coi như là phúc của Kiều gia ta, ơn vua mênh mông, Kiều gia ta cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.”

Hách Liên Phi Du cùng Phong Khinh đều hơi sững sờ, lời nói này của Kiều Linh Nhi thật có bản lĩnh, mặc dù đang ca ngợi, nhưng kỳ thực là đang châm chọc.

Cả kinh thành đều cho là Phong Khinh từ bỏ Kiều Linh Nhi, nhưng lúc này Kiều Linh Nhi lại trần thuật sự thật vứt bỏ cùng không vứt bỏ; mà việc tứ hôn của hoàng thất, nhìn như là được tán dương, thực ra là bị chê cười, trong đó ý tứ hàm xúc châm chọc mười phần.

Phong Khinh cùng Hách Liên Phi Du đương nhiên cũng không phải là người thường, lời nói này của Kiều Linh Nhi dễ nghe, mà bọn họ cũng không cách nào cãi lại, trong lúc nhất thời lại cũng có chút không lời chống đỡ.

“Kiều cô nương, Thừa tướng chính là Nhị huynh của Diễm, tính tình ôn nhã, khiêm tốn, Kiều cô nương cùng Thừa tướng trai tài gái sắc, bổn cung tin tưởng, Kiều cô nương nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Hách Liên Phi Du gượng gạo nói, có lẽ bọn họ sau này sẽ thành địch nhân cũng không chừng.

Kiều Linh Nhi khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc, nét mặt bất động thanh sắc nói: “Tạ ơn Ngũ hoàng tử chúc phúc.”

“Ha ha!” Nghe được Kiều Linh Nhi nói như vậy, Hách Liên Phi Du lại bất giác có phần chột dạ, chẳng bao lâu nữa là thời buổi loạn lạc, bản thân Thừa tướng chính là một thể mâu thuẫn, muốn hạnh phúc, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy.

“Kiều cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, tại hạ thật sự không xứng với cô nương, cũng chỉ có đương kim Thừa tướng mới có tư cách đứng ở bên người của Kiều cô nương.” Phong Khinh cười như không cười nói, trong giọng điệu dường như mang theo ý tiếc hận, thực ra ý tứ chỉ trong lòng hắn biết rõ.

Ngưng Hương ở một bên đã có chút căm tức, chỉ muốn nói Phong công tử đây quả thực không xứng với tiểu thư nhà nàng!

Ánh mắt của Kiều Linh Nhi hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh biểu hiện đi qua, nói: “Phong công tử cần gì phải quá khiêm tốn, kinh thành người nào không biết Phong công tử là cái danh độc nhất vô nhị? Ngay cả vị hôn phu tương lai của tiểu nữ tử so với Phong công tử cũng không nổi danh như vậy, Phong công tử quả thật quá khiêm nhường.”

Lời vừa nói ra, Ngưng Hương thiếu chút nữa bật cười, nụ cười của Phong Khinh cùng Hách Liên Phi Du cứng ở bên mép.

Đem Phong Khinh so sánh với Thừa tướng Tông Chính Dập, thứ nhất nói Phong Khinh là tên phong lưu, nói hắn độc nhất vô nhị, lại là nói hắn có tiếng tăm cùng phách lối; thứ hai nói Tông Chính Dập, là nhân vật nổi danh nước Nam Võ, nhưng lại khiêm tốn. Sau một phen so sánh, trái lại quả thực kiểm chứng theo lời hắn nói_____

Phong Khinh không xứng với Kiều Linh Nhi nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện