Cấp tốc đưa La Tước vào cấp cứu, trong lúc chờ đợi vẻ mặt nó thản nhiên ngồi trên hàng ghế, còn Tô Kiệt thì im lặng đứng cạnh nó.
Tiếng bước chân trên hành lang càng vang rõ ràng, biết chắc là đang lại gần nó. Tô Kiệt xoay về phía đó, cung kính cúi đầu nói :" lão đại"
Khắc Tinh ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt của hắn hàm chứ biết bao nhiêu lo lắng ko thể tả.
Hắn đi lại trước mặt nó quỳ một chân xuống , cầm tay nó dịu dàng hỏi :" có bị thương chỗ nào ?"
- không phải chứ!! Anh xem thường em vậy sao ?! Chuyện nhỏ nhặt không thể tổn hại đến em - nó nói
Khi nào Phong Khắc Tinh nó gác kiếm rời khỏi giang hồ thì hãy tính đến việc bị thương !
- theo lời của Lão Đại, đã tìm được thông tin của La Tước, có một vài chỗ đã bị chặn nên không thể khai thác - Tuấn Kiệt nói rồi đưa cho nó sấp tài liệu
- một thằng nhóc bị bán đi đấu giá, thông tin lại bị chặn, ngay cả Hắc Minh gia cũng bó tay ? -nó cầm sấp tài liệu nhìn sơ qua
Đèn cấp cứu bỗng nhiên tắt, hàng loạt bác sĩ và y tá bước ra.
- tình hình thế nào ? - hắn lạnh lùng hỏi
- Hắc Minh tiên sinh yên tâm, viên đạn trúng vai, tạm thời đã tỉnh nhưng mất máu khá nhiều nên cần nghỉ ngơi - viện trưởng nói
Nó bước vào phòng bệnh, La Tước đang nằm trên giường, mắt mở không hết, vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng lại cố gắng cầm cự.
Nó bước lại cạnh giường nhìn cậu nói :" coi như mạng cậu lớn, lần sau không cần đỡ đạn cho tôi"
- tôi đỡ đạn giúp chị, coi như không ai nợ ai - giọng nói của La Tước yếu ớt như gió thoảng qua tai
Nhưng nó nghe rõ mồn một từng chữ, nó cười nhẹ rồi thản nhiên nói :" ai bảo cậu hết nợ ? Lúc Thất Lang Mẫn ra tay, cậu đã đỡ đạn cho tôi nhưng nếu tôi ko kịp rẽ qua khúc cua thì viên đạn đã trúng tim"
Vẻ mặt xanh xao của La Tước chuyển sang trắng bệch ko còn giọt máu. Cậu trợn mắt nhìn nó nói :" ko thể nào"
- tại sao lại ko thể ? - từ cửa vang tiếng nói lạnh nhạt của hắn
La Tước thấy hắn liền im lặng ko biết nói gì ! Khí thế toả ra từ hắn cứ như bức người đến nơi. Bỗng cậu cảm thấy sợ