Đôi vợ chồng trẻ bước vào, Khắc Tinh không nhịn được mà nhìn xung quanh phòng. Trang trí rất cổ cách thật không thể chê vào đâu. Nó nhìn từng chi tiết 1 trong căn phòng bỗng nó thấy 1 thứ rất nhỏ trong căn phòng. Nó đi từ từ và thản nhiên đến chậu cây xanh đặt trong góc phòng rồi quay lưng lại với chậu cây
- Minh Quân ngươi ăn gan trời thật. Hôm nay ngươi chọn ngày lành đến thăm ông của ngươi sao ? - Hắc Ngạo Lâm nói, cho dù ông bị bệnh nhưng vẻ mặt nghiêm nghị vẫn không mất
- Đúng vậy, đến thăm lão già ông chết chưa đấy - hắn lạnh lùng nói. Lần này Minh Quân hắn giải quyết tất cả, trả mối thù cho cha mẹ.
Hắn chĩa súng về phía Ngạo Lâm, cùng lúc đó tên quản gia bên cạnh nhanh chóng lấy khẩu súng đeo bên mình chĩa về hắn.
Nó thấy vậy cũng nhanh chóng rút súng chĩa về phía quản gia.
- đúng là gừng càng già càng cay, bác quản gia này, bác sử dụng súng chưa khoá chốt kìa - nó cười nói
tên quản gia liền nhìn súng của mình ? Đã khoá chốt rồi mà. Tên quản gia sửng sốt chưa kịp định hình thì Khắc Tinh đã bắn về phía mi tâm của tên quản gia
- Hắc Ngạo Lâm, dạy người là dạy cho trót, tại sao để người của mình bất cẩn như vậy - hắn cười nhạo nói
Hắc Ngạo Lâm nhíu nhẹ mày rồi thản nhiên nói :"không sao, mất tên này ta còn tên khác"
Khắc Tinh canh lúc lão không để ý, lùi nhẹ phía sau 1 bước rồi cúi người xuống luồn tay vào chậu cây lấy 1 thứ nhỏ nhắn trong đó rồi đi về đứng phía sau hắn
- ông xã à, anh nể tình lão nuôi anh từ nhỏ anh tha cho lão đi - nó dịu dàng nói
Hắn lập tức nhìn nó nói "em nói cái gì vậy"
Bỗng Hắc Ngạo Lâm canh thời cơ nhấn vào nút đỏ dưới bàn, căn phòng trở nên tối om, mọi cánh cửa đều đóng chặt không còn khe hở. Khói trắng từ 4 phía căn phòng thả ra nhanh chóng.
Khắc Tinh và hắn đều nhíu mày, 2 người đều đứng cạnh nhau đề phòng sợ bị tách. Hắn nhìn quanh thì cảm giác Hắc Ngạo Lâm đã không còn ở đây từ lúc nào.
Minh Quân cầm bộ đàm nói "Chấn Nhật Duệ cho người tấn công vào mau, lão đang trốn"
Trong lúc đó, nó đang không ngừng ho, khói trắng bắt đầu tràn ngập khắp phòng.
Hắn thấy vậy liền ôm nó vào lòng, để mặt nó áp vào ngực để nó không hít khói .
Hắn hít 1 ít liền biết đây là khói độc số 7 hít nhiều sẽ ngưng tuần hoàn máu. Hắn ôm chặt nó rồi nín thở. Đi về phía cửa
Nó ôm hắn rồi đi theo. Hắn đạp cửa nhưng không được "chết tiệt, cửa sắt rất dày"
Hắn không thể nín thở được lâu nên đầu hơi choáng. Nó thấy vậy liền lay người hắn rồi chỉ lên ống thông hơi trên tường. Lúc nãy nó có nhìn phòng nên thấy.
Hắn hiểu ý nó rồi ôm nó lại đó rồi nói "anh bế em lên rồi chui vào đó sau đó tìm đường thoát rồi mở cửa cho anh"
Nó liền gật đầu, hắn bế nó lên để nó ngồi lên vai. Nó có gắng dùng dao lấy ốc vít ra . Minh Quân bế nó nhưng đã hết nín thở, hắn cố gắng không hít nhiều.
Sau khi nó tháo xong liền mở ra chui