Khi tức giận, đôi mắt đen láy lượn lờ sương mù của Kiều Vãn sáng rực một cách lạ thường, ít đi mấy phần lạnh lùng, nhiều thêm mấy phần khói lửa tức giận.
Cố Cảnh Đình nhìn khuôn mặt của Kiều Vãn chăm chú, khóe môi lạnh lùng cong lên: "Ông đây chỉ vừa hôn em một chút là đã làm tổn thương tôn nghiêm của em rồi sao? Tôn nghiêm của em yếu ớt quá."
Giọng điệu châm biếm này càng làm cho Kiều Vãn tức giận hơn.
"Cái gì gọi là chỉ mới hôn tôi một chút? Anh bảo tôi cởi sạch quần áo là muốn làm chuyện gì?" Kiều Vãn trợn tròn mắt phượng nhìn Cố Cảnh Đình rồi hỏi, giọng điệu rất hung hăng.
Cố Cảnh Đình không nói gì, mà lấy ra một cái túi đựng quần áo từ sau lưng, đưa cho Kiều Vãn.
Kiều Vãn nhìn chằm chằm vào chiếc túi, hô hấp hơi cứng lại.
Đây là ý gì?
"Cầm lấy đi, lễ phục tối nay, bây giờ mặc thử xem có vừa không. Là bạn gái của tôi, tôi không muốn đến lúc đó em lại ăn mặc không thoả đáng, làm mất mặt ông đây." Cố Cảnh Đình thấy vẻ mặt của Kiều Vãn trở nên đờ đẫn, môi mỏng nhếch lên một vòng cung như có như không, thản nhiên nói.
Kiều Vãn nghe xong, gương mặt lại nóng lên một lần nữa.
Là xấu hổ, mà cũng là tức giận.
Hóa ra anh bảo cô cởi quần áo là vì muốn cô mặc thử bộ lễ phục sao?
Tại sao ngay từ đầu anh không nói rõ ra đi?
Còn nữa, cái gì gọi là cô làm mất mặt anh? Sợ cô làm mất mặt thì còn muốn mang cô theo làm gì, đầu óc của người đàn ông này không có khiếm khuyết gì đấy chứ?
Sau khi điên cuồng phỉ nhổ anh trong lòng, Kiều Vãn lại hung ác trừng mắt nhìn Cố Cảnh Đình: "Cố Tứ gia, làm phiền anh lần sau nói chuyện kỹ càng một chút!"
Cô biết rất nhiều lúc người đàn ông này tích chữ như vàng, nhưng anh cũng đừng nên dùng giọng điệu mập mờ như vậy chứ, làm vậy cô không muốn suy nghĩ nhiều cũng khó.
“Em nghĩ là tôi muốn làm gì?” Nụ cười trên môi Cố Cảnh Đình trở nên sâu hơn, trông có vẻ vừa ngả ngớn lại vừa xấu xa.
“Không có gì.” Kiều Vãn lúng túng nói rồi nhanh chóng lấy quần áo trong túi ra.
Sườn xám bằng lụa đen thêu hoa sẫm màu bằng sợi tơ, nhụy hoa trên hoa sẫm màu được tô điểm bằng đá quý, phong cách rất đơn giản, nhưng lại toát ra vẻ quý phái tao nhã.
“Tại sao lại là màu đen?” Kiều Vãn vẫn luôn thích những màu ấm và hiếm
khi mặc đồ đen.
“Tôi thích.” Cố Cảnh Đình thản nhiên nói.
Kiều Vãn lành lạnh nhìn Cố Cảnh Đình một cái, cuối cùng cũng không nói gì, vẫn mặc bộ sườn xám vào.
Sườn xám màu đen mặc trên người Kiều Vãn, càng làm tăng thêm vẻ mê hoặc quyến rũ của cô, giống như một yêu tinh ngưng tụ từ băng trong tuyết.
Cố Cảnh Đình nhìn Kiều Vãn, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng.
"Bảy giờ tối nay tôi sẽ cử người đến đón em, sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ lại cử người đưa em về bệnh viện."
Kiều Vãn khẽ gật đầu: "Vậy bây giờ tôi có thể đi về không?"
Thời gian cô ra ngoài cũng không ít, cũng sắp đến giờ Tiểu Thất tỉnh lại rồi, chỉ sợ không tìm được cô cô bé sẽ rất lo lắng.
“Trở về đi.” Cuối cùng Cố Cảnh Đình nhìn sâu vào Kiều Vãn một chút, nếu như không phải tối hôm qua anh không làm tổn thương cô, thì bây giờ anh chắc chắn sẽ không có bất kỳ lo lắng nào, trực tiếp muốn cô ở đây.
Kiều Vãn như nhận được ân xá, cũng không quan tâm đến việc thay lại bộ quần áo mặc ban đầu, trực tiếp mặc bộ sườn xám màu đen đó rồi xuống xe.
Dù sao thì kiểu dáng của chiếc sườn xám này cũng không quá nổi bật, nó có thể dùng để đi tiệc, cũng có thể mặc như trang phục thường ngày.
Xuyên qua cửa kính xe, Cố Cảnh Đình nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Kiều Vãn, lôi một hộp thuốc lá từ trong túi ra rồi lấy ra một điếu xì gà, sau khi thuần thục dùng bật lửa châm vào thì đặt vào giữa đôi môi mỏng.
Đợi đến khi bóng lưng của Kiều Vãn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới chuyển vị trí ngồi sang ghế lái và lái xe đi.
Truyện convert hay :
Vai Ác Đại Lão Đem Kiều Thê Nhân Thiết Chơi Băng Rồi