Xe chạy vào nhà Phương Mậu, vừa mới vào cửa chính, sắc mặt Tần Tranh vốn bình thản lập tức trở nên kinh ngạc.
Bên trong sân này, âm khí thật nặng, không đúng, là sát khí!
Thật ra theo lý mà nói, trong nhà Phương Mậu rất lớn, nhất là sân, trồng rất nhiều hoa cỏ, linh khí chắc là tương đối cao mới đúng.
Tại sao lại có sát khí nặng như vậy?
Sát gì?
Hung, uế, tà vật, không rõ là sát!
Khí gì?
Trong "Bão Phác Tử • Chí Lý" của Tấn Cát Hồng đã từng nói: "Tiếp xúc với sát khí thì mệt mỏi tại ngưng sương, giá trị dương hòa thì hương thơm nhã nhặn và cành ra hoa.
Người xưa nghĩ rằng môi trường sống không thể tách rời khỏi khí, có khí mới có sinh mệnh.
Toàn bộ môi trường sống, khí là quan trọng nhất.
Sát khí, chính là tà vật và không khí ngưng tụ, hành thành khí chẳng lành!
Năm mới đốt pháo, buổi tối về nhà trước cửa châm một điếu thuốc, đều là để xua đuổi tà khí, phòng ngừa vào nhà!
Nhưng hiện tại, Tần Tranh lại nhìn thấy sát khí màu đen mênh mông bát ngát ở trong nhà Phương Mậu!
Sát khí này ngưng tụ trên bầu trời, bao phủ toàn bộ nhà họ Phương!
Trong khí đen này, ở sân sau là nặng nhất!
Tần Tranh nhíu mày, sải bước đi về phía sân viện.
Phương Mậu nhìn không thấy thứ này, nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đi tới sân viện, ánh mắt Tần Tranh sửng sốt, trong nháy mắt hiểu ra.
Toàn bộ sân sau rộng rãi, nhưng một hồ bơi lớn được xây dựng ở phía trước của cửa chính.
Hồ bơi hình hộp, chắn kín cửa lớn.
Tần Tranh mỉm cười quay đầu: "Tìm được nguyên nhân rồi?”
Phương Mậu vẻ mặt ngây thơ, cái gì đã tìm được nguyên nhân?
Sắc mặt Cao Khải Lượng có chút bất mãn: "Người anh em, cậu nói là đến khám bệnh, nhưng vào cửa đi dạo trong sân, đây là có ý gì?”
Tần Tranh vội vàng giải thích: "Ông hiểu lầm rồi, tôi vừa nói nguyên nhân bệnh của cục trưởng Phương ở nhà, cũng không phải đến nhà khám bệnh.
Mà là nguyên nhân bệnh của cục trưởng Phương sinh ra do một số đồ đạc trong nhà.
”
"Chỉ cần diệt trừ một thứ, bệnh của cục trưởng Phương tự nhiên sẽ tốt thôi.
"
Phương Mậu ngạc nhiên: "Tôi có thứ gì?”
Nghe quá huyền bí, Phương Mậu và Cao Khải Lượng đều có chút không tin.
Tần Tranh chỉ chỉ hồ bơi: "Trước khi Phương Cục trưởng đến Dương Thành sức khỏe rất tốt, sau khi dọn vào thì ngay từ đầu cảm giác choáng váng, sau đó bắt đầu giật mình tỉnh giấc đổ mồ hôi trộm.
”
"Tất cả do hồ nước này.
"
Cái gì?
Hồ bơi?
Thằng nhóc này đang nói bậy cái gì vậy?
Con người bị bệnh do hồ bơi, đừng đùa nữa được không!
Sắc mặt Phương Mậu bắt đầu khó coi, ông ta là tin tưởng Tần Tranh mới cho phép Tần Tranh tới, kết quả Tần Tranh mở miệng nói cho ông ta mấy thứ như vậy!
Nhìn ra trên mặt Phương Mậu không được tốt, Tần Tranh không có ép buộc ông ta: "Cục trưởng Phương nếu muốn cả nhà khỏi bệnh, hãy lắp hồ nước này tự nhiên bệnh sẽ khỏi.
”
Phương Mậu đã không còn một chút kiên nhẫn nào, nghe Tần Tranh nói, càng ngày càng cảm thấy buồn cười.
Nhưng Tần Tranh là người mà Lưu Chính tôn trọng, ông ta cũng không tiện nói cái gì.
Ông ta hiện tại thật sự hối hận vì đã giúp Tần Tranh nhiều việc như vậy!
Không nghĩ tới thằng nhóc này lại là người làm bừa như vậy!
Thật sự ông ta mù mắt rồi, không được ông ta trở về phải nói rõ ràng cho Lưu Chính, thằng nhóc này không phải là người thật thà!
"Được rồi tôi biết rồi, sắc trời đã muộn, cậu có thể trở về.
" Phương Mậu không chút khách khí, xoay người trực tiếp rời đi.
Cao Khải Lượng cũng cười lạnh lắc đầu đi theo Phương Mậu, thầm nghĩ thằng nhóc này không được, vốn tưởng rằng là người có tài, ai dè là một thần côn!
(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Đông y bây giờ, quả nhiên không đáng tin cậy!
Tần Tranh sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng Phương Mậu anh lắc đầu, quên đi anh cũng sẽ không cưỡng cầu người ta nhất định phải sửa.
Nhưng mà, hồ nước này không lấp, chỉ sợ nhà họ Phương gặp khó khăn.
Phương Mậu là người trưởng thành, lại là lãnh đạo, trên người mang theo chính khí còn có thể chống cự một khoảng thời gian.
Nhưng con cái của ông ta không có thể không chống cự được.
Tần Tranh rời đi, Phương Mậu không có tiễn anh.
Cao Khải Lượng và Phương Mậu tán gẫu một lúc rồi rời đi, Phương Mậu trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.
Kết quả vừa vào phòng đã nhìn thấy vợ Lý Thuần đang lau nước mắt, Phương Mậu sửng sốt: "Làm sao vậy?”
Lý Thuần nghe được tiếng nói, vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt: "Hôm nay đưa con trai đi khám, bác sĩ nói không kiểm tra được cái gì.
”
"Vừa rồi sau khi cho nó ngủ, nó đã không ngừng nói mớ, nói có người muốn giết nó, còn liên tục sốt cao, uống thuốc hạ sốt cũng không đỡ, vậy phải làm sao bây giờ!"
Phương Mậu nghe Lý Thuần nói, trong lòng không khỏi nghĩ đến lời Tần Tranh nói hôm nay.
Nhưng ông ta rất nhanh cười nhạt, bây giờ là xã hội pháp quyền, khoa học phát triển, sao còn có mê tín dị đoan phong kiến gì nữa!
Những phòng phong thủy kia, căn bản đều là thứ lừa người.
"Ngày mai, tôi sẽ nhờ một người bạn nước ngoài đến xem thử nó.
" Phương Mậu nói xong, kéo Lý Thuần lên: "Đi ngủ thôi.
”
Lý Thuần thở dài, vừa mới đứng lên muốn cùng Phương Mậu đi vào, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, trực tiếp ngất xỉu!
Phương Mậu sửng sốt: "Tiểu Thuần? Tiểu Thuần!”
"Người đâu, bảo mẫu, gọi xe cấp cứu!"
Nhưng mà, sau khi Lý Thuần được đưa đến bệnh viện, vẫn không kiểm tra ra được gì cả!
Phương Mậu ngồi trước giường bệnh có chút mất máy: "Em ở lại bệnh viện trước, mất công buổi tối lại ngất xỉu.
”
Lý Thuần gật gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
Lúc Phương Mậu bên này rối loạn, Tần Tranh đã trở lại phòng khám bắt đầu nghỉ ngơi.
Hôm nay là ngày đầu tiên tình hình rất tốt, hy vọng ngày mai vẫn như vậy.
Tốt xấu gì cũng có danh tiếng của Càn Khôn Đường, anh coi như là mỗi ngày có chút việc làm.
"Bố mẹ, con trai con bây giờ đã mở phòng khám rồi, bố mẹ bao giờ đến xem đây.
" Tần Tranh thở dài.
Bố mẹ đã mất tích 10 năm, không có tin tức gì.
Dù anh muốn tìm, cũng không thể tìm được.
Tần Tranh lắc đầu, chuyện này phải bàn bạc lâu dài, không vội vàng.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tranh vừa mới mở cửa phòng khám, đã có một người mới gặp mặt đi vào.
Phùng Thiếu Trạch.
Người kia nói muốn bản thân tự rời khỏi Dương thành.
"Tần Tranh.
" Lần này Phùng Thiếu Trạch không dẫn theo Tiếu Ưu Ưu, mà dẫn theo năm người đàn ông trai tráng ở phía sau.
Rõ ràng là người đến không có ý tốt.
"Tao cho mày thời gian hai ngày, vốn tưởng rằng mày dù sao cũng chuyển đi, không nghĩ tới mày cho đến bây giờ vẫn thờ ơ.
"
“Mày đặc biệt xem lời tao như cái rắm có phải không!”
Phùng Thiếu Trạch đập một cái vào quầy thu ngân, nhìn chằm chằm Tần Tranh: "Nói chuyện!”
"Nơi này là phòng khám, nếu như không đến khám bệnh, xin mời đi cho.
" Tần Tranh Lý không để ý tới Phùng Thiếu Trạch, trong tay cầm lật một quyển sách