Đệ Nhất Tần Tranh

26: Ra Oai Phủ Đầu


trước sau


Tần Tranh vừa nói ra câu này, sát khí trong mắt Lý Vĩnh Khang đột nhiên bộc phát, ông ấy nhìn chằm chằm Đường Bá Hoài: “Bác sĩ Đường, tôi cần một lời giải thích!”
“Cậu có ý gì!” Đường Bá Hoài đỏ bừng mặt chỉ vào Tần Tranh quát: “Cậu lấy thân phận gì để nói những lời này, cậu phải chịu trách nhiệm cho lời này đấy, biết không!”
“Bí thư Lý, tôi tôi đây là trận pháp gia truyền, thằng nhóc này không hiểu nên nói lung tung, tôi rút ra sẽ ổn thôi!”
“Đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Đôi mắt Tần Tranh trở nên lạnh lùng, “Tôi là bác sĩ Đông y của Càn Khôn Đường, tôi lấy thân phận này để nói chuyện! Tôi đã nói, nếu ông rút ra thì ông sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!”
“Tôi cũng không biết từ khi nào, một đứa nhãi nhép cũng có thể tự xưng là bác sĩ Đông y! Trận pháp gia truyền của tôi, cậu hiểu cái rắm!” Đường Bá Hoài gầm lên giận dữ!
Trong một lúc tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Tranh, người đột nhiên xông vào này là ai?
Lưu Chính bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Tranh gật đầu: “Đây là bác sĩ Đông y tôi mời đến, Tần Tranh!”
Một câu nói của Lưu Chính, khiến cho Đường Bá Hoài không nói nên lời ngay lập tức!
Tần Tranh dứt lời, hoàn toàn không nhìn sắc mặt của Đường Bá Hoài, mà chỉ vào kim châm trên người ông lão!
“Phương pháp châm cứu này là hồi dương mười chín châm, là phương pháp châm cứu của Đường thị lưu truyền lại.” Tần Trạch chậm rãi nói.
Đường Bá Hoài chậm rãi há to miệng, Tần Tranh nói không sai, đây quả thực là phương pháo châm cứu của Đường thị bọn họ, nhưng làm sao thằng nhóc này biết được?
Tần Tranh nói xong, lấy ra một cây kim bạc, ở giữa mười chín châm này đâm vào rốn ông lão!
Bỗng nhiên, ông lão khôi phục lại như trước, hơn nữa sắc mặt cũng dần dần hồng hào, hô hấp cũng ổn định lại.
Cảnh tượng này đều khiến mọi người sững sờ.
Vẻ mặt tức giận của Lý Vĩnh Khang cũng sững sờ trong nháy mắt.
Đường Bá Hoài mặt mày tái mét, Mao Kiến Phong nghiến chặt răng.
Lúc này ai dám nói ai không phải, là đâm đầu vào họng súng của lãnh đạo!
Tần Tranh cười nhạt: “Trận pháp gia truyền của Đường thị các người luôn có chỗ thiếu sót, lẽ nào ông không biết?”
Trước đây khi ông lão truyền lại kỹ thuật Đông y cho anh, anh đã học được tất cả các phương pháp châm cứu, nếu nói anh không quen thuộc với phương pháp châm cứu của Đường thị, vậy thì trên đời này sẽ không có ai hiểu được!
Sắc mặt Đường Bá Hoài trắng bệch, ông ta không biết làm sao Tần Tranh có thể hiểu được phương pháp châm cứu của Đường thị bọn họ, nhưng trận pháp của Đường thị luôn có chỗ thiếu sót, ông ta rất rõ ràng!
Chỉ là… Ông ta cho rằng bệnh của ông lão này chỉ là bệnh thông thường, châm cứu sẽ không gây hại gì cho ông lão, nhưng không ngờ…

“Ông cụ là do đi xa vất vả nên gây ra bệnh lồng ngực cũ, hơn nữa khí hậu hanh khô, Dương Thành nhiều sương mù mới dẫn đến bệnh phổi.

Vốn dĩ ông chỉ cần dùng cách châm cứu bình thường để cho ông ấy thở là được.”
“Nhưng ông cứ muốn thể hiện trước mặt mọi người, kết quả là được một mất mười!”
Tần Tranh nói từng chữ, Đường Bà Hoài xấu hổ vô cùng.
“Bí thư Lý, Tần Tranh là bác sĩ Đông y của Càn Khôn Đường, y thuật thực sự tốt.” Lúc này, Phương Mậu đứng bên ngoài vòng tròn đột nhiên lên tiếng, “Bệnh của gia đình tôi không ai ở Dương Thành có thể chữa khỏi, thậm chí ra nước ngoài cũng không có ai khám ra, nhưng chàng trai này vừa khám thì cả nhà tôi đều khỏe.”
Lý Vĩnh Khang kinh ngạc nhìn Tần Tranh: “Thật ư?”
Tần Tranh hơi cúi người: “Không dám, chỉ là có chút y thuật mà thôi.

Bí thư Lý, bệnh của bố ngài đã khỏe rồi, tôi kê cho ngài ba thang thuốc bắc, mấy hôm nay nấu cho ông cụ mỗi ngày một thang.

Ăn nhiều trái cây và nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Nghe Tần Tranh nói đĩnh đạc, trong mắt Mao Kiến Phong mờ mịt.
Đường Bá Hoài nhìn chằm chằm Tần Tranh, như thể muốn ăn thịt Tần Tranh.

Lần này là ông ta gieo gió gặt bão, nếu không phải Tần Tranh xuất hiện thì e rằng bố của bí thư Lý đã chết trong tay ông ta.
Nhưng ông ta không cảm ơn Tần Tranh, mà ngược lại, ông ta cảm thấy sự xuất hiện của Tần Tranh đã cướp đi hào quang của ông ta, hơn nữa còn đạp ông ta vào cát bụi, để cho bí thư Lý căm thù ông ta đến tận xương tủy!
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Bá Hoài trở nên u ám.
Thằng nhóc, bác sĩ Đông y của Dương Thành, Đường Bá Hoài tôi là lớn, cậu muốn lăn lộn được trong giới Đông y cũng phải qua được cửa của Đường Bá Hoài tôi!
Ai bảo cậu không có mắt mà trêu chọc tôi!
Đường Bá Hoài hoàn toàn không cảm thấy áy này, mà lại hận Tần Tranh, thậm chí ông ta cũng chẳng thèm để ý tới Lý Vĩnh Khang.

“Cảm ơn chàng trai.” Lý Vĩnh Khang bảo người nhận tờ đơn thuốc bắc, sau đó nhìn mọi người, “Đồng chí Lưu Chính và đồng chí Mao Kiến Phong ở lại một chút, những người khác đi về đi.”
Tần Tranh rời đi cùng mọi người, vừa ra khỏi cửa, Trần Dương theo sát ở phía sau: “Chết tiệt, cậu giỏi đấy, thật sự rất tuyệt vời, tất cả mọi người đều chịu thua, lúc vừa đi vào tôi còn tưởng ông lão đó sắp chết rồi, kết quả chỉ một châm của cậu đã khỏe lại?”
Tần Tranh liếc mắt nhìn Trần Dương, tên này thật là có lỗi với cái danh của quan nhị đại, tất cả là một hình tượng ngớ ngẩn!
Tần Tranh lắc đầu: “Làm phiền đưa tôi trở về.”
Trần Dương đồng ý, chỉ là đôi mắt vẫn dán vào người Tần Tranh, thái độ này quả thật hoàn toàn khác với lúc ban đầu cậu ta đi đón Tần Tranh.
Sau khi trở về phòng khám, Tần Tranh nhận được tin nhắn của Lưu Chính: Anh Tần cảm ơn!
Tần Tranh nhìn ra được, hôm nay là một trận Hồng Môn Yến.
Đây là anh chữa khỏi, nếu không chữa khỏi chỉ sợ rằng mũ ô sa của Lưu Chính cũng sẽ không giữ được!
Bây giờ xem ra, người không giữ được mũ ô sa chính là Mao Kiến Phong, e là Đường Bá Hoài kia cũng sẽ không khá hơn là bao.
Dựa theo viên ngọc tìm được ở nhà Lưu Chính trước đây, sợ rằng Mao Kiến Phong cũng sẽ ra tay với Đường Bá Hoài.
Nhưng những việc này đều không liên quan đến Tần Tranh anh.
Hai ngày sau Lý Vĩnh Khang rời khỏi Dương Thành, có lẽ là sợ bố mình lại bị ốm.
Mà hôm nay, Tần Tranh trở về nhà họ Sở, muốn cùng Sở Hiểu Đồng tham dự buổi họp lớp.
“Ngày được chọn cho buổi tụ họp lần này là sinh nhật của Tử Khâm, tôi đã chuẩn bị sẵn quà giúp anh rồi, đến lúc ấy anh đưa cho cậu ấy là được.” Sở Hiểu Đồng đặt bộ son môi CL lên bàn, quay đầu lại nhìn Tần Tranh trong bộ quần áo bình thường, ánh mắt phức tạp.
Sáng nay Tần Tranh mới trở về, vừa vào phòng anh đã ngây người, không phải vì điều gì khác.
Anh và Sở Hiểu Đồng luôn ngủ riêng giường, Sở Hiểu Đồng nói cô không quen ngủ cùng với người khác, nhưng hôm nay, trên chiếc giường còn lại để đầy đồ lặt vặt, rõ ràng là bỏ đi.
Mà chăn đệm của Tần Tranh cũng được Sở Hiểu Đồng để

lên giường của mình.
Sở Hiểu Đồng không nói gì, nhưng Tần Tranh nhìn ra được, cô đã không còn ác cảm với anh nữa, thậm chí còn tăng thêm rất nhiều thiện cảm.
Trái tim Tần Tranh lỡ một nhịp mà không có lý do.
Ở đại học, Sở Hiểu Đồng là nữ thần của toàn trường đại học Y, từ khi tốt nghiệp đến bây giờ vẫn là xử nữ, mặc dù nóng nảy nhưng khuôn mặt và dáng người thật sự không thể bới móc!
Vẻ xinh đẹp lạnh lùng của cô và Lương Khanh khác nhau, cô đầy nữ tính, khắp người tỏa ra hương vị phụ nữ quyến rũ

Có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy bên cạnh, không có người đàn ông nào sẽ từ chối cả.
Tần Tranh không từ chối, nhưng cũng không thể chấp nhận, sự mến mộ của anh đối với Sở Hiểu Đồng trước kia đã phai nhạt từ lâu, bây giờ anh cảm thấy mọi sự tùy duyên sẽ tốt hơn.
“Bố mẹ bảo anh sau này cố gắng về nhà, bố còn nói bố rút lại lời đã nói nếu sang năm không sinh con thì ly hôn trước đây, còn bảo tôi nói lời xin lỗi với anh.

Một năm qua nhà họ Sở đã quá khắc nghiệt với anh, mong anh đừng so đo.”
Nói xong những điều này, sắc mặt của Sở Hiểu Đồng càng thêm phức tạp.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, người đàn ông câm điếc giống như đồ bỏ đi kia, bây giờ lại được các lãnh đạo lớn của Dương Thành xem trọng, thậm chí bởi vì mối quan hệ của Tần Tranh và Phương Mậu mà nhà họ Sở đã nuốt chửng toàn bộ tài sản của Phùng thị.
Tần Tranh gật đầu không nói gì, đương nhiên anh hiểu được sự lạnh nhạt và thân thiết của tình người, lúc này tốt nhất là nên giữ im lặng.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Sở Hiểu Đồng nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tần Tranh đi theo Sở Hiểu Đồng ra ngoài, Đàm Tử Khâm đứng ở cửa đã bực mình: “Có cần chậm như vậy không hả, đã nói đi đón tớ, kết quả tớ đến tìm cậu cậu còn chưa ra khỏi nhà.”
“Lỗi của tớ, lỗi của tớ.” Sở Hiểu Đồng cười sờ mặt Đàm Tử Khâm, “Hôm khác mời cậu đi Bar uống rượu.”
“Cái này còn tạm được.” Đàm Tử Khâm cong khóe miệng, khóe mắt nhìn thấy Tần Tranh, trong mắt lóe lên một tia khinh thường, “Anh sẽ không mặc cái này đấy chứ?”
Tần Tranh nhướng mày.
“Làm ơn, dù sao cũng là họp lớp, ai không rạng rỡ tươi đẹp? Hơn nữa nơi chúng ta phải đi là câu lạc bộ Hoàng Đồ, phòng super VIP, đó là sảnh thủy tinh giống như buổi liên hoan khiêu vũ, anh mặc cái này ở bên trong để gây cười à?”
Vẻ mặt Đàm Tử Khâm ghét bỏ.
Sở Hiểu Đồng nghe vậy trong lòng có hơi khó chịu, kéo Đàm Tử Khâm nói: “Không sao, tùy anh ấy đi, mau lên xe.”
Đàm Tử Khâm trợn trắng mắt không nói nên lời, trực tiếp kéo Sở Hiểu Đồng ngồi ra phía sau, ý rõ ràng là để Tần Tranh lái xe.
Tần Tranh lắc đầu, anh cũng đã từng thấy tính tình đại tiểu thư của Đàm Tử Khâm, nhưng anh không có ý định thay quần áo.
Là chính mình là được, vì sao phải sống vì ánh mắt của người khác?
Tần Tranh anh, sẽ không bao giờ làm vừa lòng người khác.
Lái xe đến Hoàng Đồ, ba người vừa bước vào sảnh đã nhìn thấy có một người đàn ông đang ngồi trong sảnh, người đàn ông lập tức đứng dậy ngay khi Sở Hiểu Đồng đi vào.
“Hiểu Đồng, em đến rồi.

Đàm tiểu thư, đã lâu không gặp.” Người đang ông nói xong, chắp tay sau lưng đi tới, khi đứng ở trước mặt Sở Hiểu Đồng đột nhiên anh ta lấy ra một bó hoa hồng lớn.
“Hiểu Đồng, tặng em.”

Tần Tranh đứng ở bên cạnh Sở Hiểu Đồng thấy vậy nheo mắt lại, quan sát người đàn ông này từ trên xuống dưới.
Vóc người cao lớn, cao hơn 1m8, chiều cao ngang ngửa với Tần Tranh, gương mặt quả thật đẹp trai hơn Tần Tranh một chút, nhưng không hấp dẫn.

Anh ta mặc một bộ vest đen, mang một đôi giày da màu bạc, thật đặc biệt!
Đánh giá tổng thể, là một tên mặt người dạ thú.
“Tôi nói này, Lăng Chấn Vũ, trong mắt anh chỉ có Hiểu Đồng nhà tôi thôi à, hôm nay là sinh nhật của bản tiểu thư đấy!” Đàm Tử Khâm đưa tay nhận hoa, khóe mắt còn liếc nhìn Tần Tranh.
Sau đó nắm tay Hiểu Đồng trêu chọc Lăng Chấn Vũ.
Tần Tranh thoáng sửng sốt khi nghe thấy cái tên này, Lăng Chấn Vũ? Hóa ra là người kia, anh còn tưởng là ai.
Lúc đó ở đại học Y, cả khoa đều biết có một phú nhị đại theo đuổi Sở Hiểu Đồng rất dữ dội, nhưng Sở Hiểu Đồng làm ngơ.
Người đó chính là Lăng Chấn Vũ!
Bố của Lăng Chấn Vũ này là một trong một trăm người giàu nhất tỉnh Thanh, thậm chí gần đây còn có tin tức rằng ông ta sẽ tiến công thủ đô.
Trọng lượng phú nhị đại này của anh ta, rất đủ!
Từ đầu đến cuối Sở Hiểu Đồng đều không nói chuyện, thậm chí cũng không nhìn Lăng Chấn Vũ.
Lăng Chấn Vũ mỉm cười: “Chắc chắn là chuẩn bị quà cho cậu rồi, nhưng mà đến lúc ấy sẽ đưa cho cậu.”
Nói xong, Lăng Chấn Vũ nhìn Sở Hiểu Đồng: “Hiểu Đồng, hôm nay anh đã dày công chuẩn bị cho em một bữa tiệc dưới ánh nến, hy vọng em sẽ thích.

Anh đang đợi em chấp nhận tình yêu của anh, anh muốn cho em một tương lai tươi đẹp!”
Sở Thanh m khẽ nhíu mày: “Không cần đâu, tôi đã kết hôn, đã có chồng rồi.”
Ánh mắt Lăng Chấn Vũ thoáng dừng lại, khóe miệng nhếch lên: “Không sao, chỉ cần em nói em không hạnh phúc, anh sẽ đưa em đi ngay lập tức và cũng không có ai dám ngăn cản anh.”
Khóe mắt Tần Tranh giật giật, đây là xem như anh hoàn toàn không tồn tại sao?
Đây là cố tình làm anh khó xử ư?
Tần Tranh lập tức bước tới phía trước, ôm eo Sở Hiểu Đồng: “Chòng ghẹo phụ nữ đã có gia đình ở trước mặt chồng người ta, da mặt của Lăng thiếu cũng dày thật.”
Lúc này Lăng Chấn Vũ mới nhìn về phía Tần Tranh, giống như vừa mới nhìn thấy Tần Tranh ở đây, ngạc nhiên nói: “Ơ kìa, hóa ra nơi này còn có người à, vậy mà tôi tưởng là con chó Hiểu Đồng dắt theo cơ đấy.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện