“Đêm nay tôi không về.” Tần Tranh cầm điện thoại, quay người đi ra khỏi nhà họ Sở.
Vừa ra khỏi cửa, chạm mặt Sở Tử Đàn và bạn đi về phía tiểu khu.
Khi nhìn thấy Tần Tranh, bạn của Sở Tử Đàn dừng lại: “Anh rể cậu.”
Sở Tử Đàn nhìn Tần Tranh, liếc mắt nhìn: “Nhìn thấy rồi, đi thôi.”
“Không chào hỏi sao?” Người bạn đó sửng sốt, “Không phải hôm qua anh ấy còn giúp chúng ta sao?”
“Cậu cũng biết anh ta là anh rể tôi, chị tôi bảo anh ta giúp tôi, lẽ nào không phải nên sao? Bằng không thì tôi còn phải quỳ lạy cảm ơn anh ta?”
Sở Tử Đàn trợn trắng mắt, liếc nhìn Tần Tranh đi thẳng về phía cổng nhà họ Sở.
Tần Tranh lắc đầu rời đi, không quan tâm đến lời nói của Sở Tử Đàn, mà trực tiếp chặn một chiếc taxi, đi đến phòng khám.
Vốn định chợp mắt ở trên xe một chút, nhưng điện thoại Tần Tranh lại đột ngột vang lên, là Giang Quân gọi.
Vừa nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn của Giang Quân: “Cậu Tần, cậu đoán xem tôi mang đến thứ gì tốt cho cậu!”
Tần Tranh sửng sốt, đã gần đêm rồi, sao Giang Quân lại đột ngột gọi cuộc điện thoại này?
Tần Tranh còn chưa trả lời, Giang Quân đã không nhịn được nói: “Cửa hàng của Đàm Ký bên thành phố Giang đã xác định, trong lúc rãnh rỗi tôi lại mua mười cửa hàng tặng cho cậu làm phòng khám Đông y, thế nào, ngạc nhiên không?”
Lúc này Tần Tranh hoàn toàn sửng sốt: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, đã bắt đầu trang trí cả rồi, đợi cậu lần sau đến thành phố Giang lăn lộn!”
“Cảm ơn Giang thiếu gia!”
Tần Tranh thật sự cảm ơn Giang Quân, người này thực sự rất tốt!
“Cảm ơn cái gì, cậu đã chữa khỏi cho bố tôi, còn nhắc nhở chúng tôi, cậu có biết tại sao lúc đó bố tôi lại lựa chọn trừng phạt nghiêm khắc Hà Hồng Khang như vậy không?”
Tần Tranh nghi ngờ: “Tại sao?”
Giọng nói của Giang Quân mang theo nụ cười lạnh lùng: “Cái gối ngọc kia, chính là Hà Hồng Khang tặng! Không ngờ tên đó lại lòng lang dạ sói đến vậy, vốn định xử lý bí mật, nhưng ông ta đừng nên trêu chọc cậu!”
“Cho nên, cậu là đại ân nhân của nhà họ Giang tôi, ha ha.
Nói vậy, khi nào cậu đến thành phố Giang? Đến lúc ấy tôi tặng cho cậu một căn biệt thự thật to!”
Tần Tranh cười: “Bây giờ tôi đi mua biệt thự.”
“Hả? Biệt thự gì? Hay là tôi tặng cho cậu nhé?” Giang Quân cười nói.
“Biệt thự Thiên Hào, đã đặt cọc tiền rồi, sẽ không để cho Giang thiếu tốn kém.” Tần Tranh nói xong, phía trước đã là phòng khám.
“Thiên Hào? Khéo thật, đó là sản nghiệp của nhà họ Giang tôi.
Như thế này nhé, tôi sẽ nói với người phụ trách bên đó, để cậu ta tiếp cậu thật tốt.
Tôi sẽ gửi số điện thoại của cậu ta cho cậu, tôi không ở đây, tuyệt đối không thể để cho người của tập đoàn Giang thị tôi tiếp đãi không chu đáo với cậu được!”
Tần Tranh không từ chối, lúc xuống xe Giang Quân cũng cúp điện thoại.
Lưu lại số điện thoại Giang Quân gửi đến, Tần Tranh ngẩng đầu lên nhìn thấy Lương Khanh đang đứng đợi ở cửa phòng khám.
Nhìn thấy Tần Tranh đến, Lương Khanh lập tức đi tới trước.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tràn đầy áy náy: “Xin lỗi.”
Tần Tranh xua tay: “Không phải lỗi của cô, không cần phải xin lỗi.”
“Đi thôi, lên xe.” Không bảo tài xế rời đi, Tần Tranh đưa Lương Khanh ngồi vào xe, “Đến khu biệt thự Thiên Hào.”
Tài xế liếc nhìn Tần Tranh, nhấn ga, nhanh chóng lái đi.
Khu biệt thự Thiên Hào nằm ở vị trí trung tâm của Dương Thành, đất nền không rẻ, khoảng một trăm ngàn một mét vuông.
Bởi vì giá quá cao, nên luôn lưu truyền một câu nói ở Dương Thành.
Người có thể mua được biệt thự Thiên Hào, không phải thật sự có tiền thì cũng là được bao nuôi!
Khi hai người đến nơi, vừa vào cổng đã có một cô gái trông khoảng mười tám mười chín tuổi đi đến.
“Hai vị muốn xem nhà sao?”
Cô gái rất lịch sự.
Nhưng Lương Khanh lại lắc đầu: “Không phải cô ấy.”
Ánh mắt cô gái lập tức ảm đạm, cô ta đến đây thực tập, vừa mới trở thành nhân viên chính thức, người bình thường đến nơi này, quả thật sẽ không tìm cô ta.
Bởi vì các tiền bối kia, đã kéo hết những vị khách giàu có đi từ lâu.
Hai người này tuy rằng ăn mặc có vẻ bình thường, nhưng chắc hẳn cũng là người giàu có?
Cô gái suy nghĩ rồi mỉm cười nói: “Họ ngài là gì? Tôi có thể giúp ngài tìm nhân viên chăm sóc khách hàng mà ngài muốn tìm.”
“Tôi họ Lương, tìm một nhân viên chăm sóc khách hàng tên Dương Mẫn.” Lương Khanh nói, “Là một phụ nữ, khoảng chừng ba bốn mươi tuổi.”
Cô gái lập tức gật đầu: “Ngài đợi ở đây một lát, tôi đi gọi chị ấy.”
Nói xong liền xoay người đi về phía sau.
Tần Tranh và Lương Khanh tìm một chỗ ngồi nghỉ, vừa ngồi xuống thì mơ hồ nghe thấy tiếng hét giận dữ truyền đến từ phía sau
“Cô có bệnh à, không phải tôi đã nói với người họ Lương kia từ sớm rồi sao, căn biệt thự mà cô ta xem đã được Trần thiếu đặt rồi!”
“Nhưng mà… Chị Dương, vị khách đó đã đến rồi, hơn nữa, không phải cô ấy đã đặt cọc rồi sao?”
“Vậy thì nói cho cô ta biết tôi không có ở đây, để cho cô ta đợi đi! Trần thiếu là người có thể so sánh với loại người như cô ta ư? Còn muốn giành nhà với Trần thiếu, nhìn dáng vẻ hồ ly lẳng lơ kia của cô ta đã biết là tiểu tam được bao nuôi rồi.”
“Loại tiểu tam này, là người không có bất cứ địa vị nào cô hiểu không? Căn nhà này sẽ không bán cho cô ta, nếu cô ta không chịu đi thì trả lại tiền đặt cọc cho cô ta, dù sao tôi cũng không tiếp loại người này!”
Giọng nói của người phụ nữ truyền đến đây thì dừng lại, Tần Tranh quay đầu lại nhìn thấy cô gái đi gọi người kia đi đến với vẻ mặt xin lỗi: “Xin lỗi, Dương Mẫn không có ở đây.”
Tần Tranh mỉm cười: “Vừa rồi tôi còn nghe thấy cô ta nói chuyện, thế nào, lẽ nào bay đi rồi à?”
Vẻ mặt cô gái lập tức đỏ bừng: “Xin lỗi.”
Tần Tranh không có ý làm khó cô gái này, lập tức đứng dậy, đi về phía sau.
“Quý khách, ngài làm gì thế?” Cô gái vội vàng, “Phía sau là khu vực nghỉ ngơi của công nhân viên.”
Tốc độ của Tần Tranh làm sao có thể bị một cô gái chạm vào được, anh di chuyển nhẹ rồi đi đến phía sau, liếc mắt thì nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm đậm, đang ngồi trên ghế đẩu vừa cắn hạt dưa vừa xem điện thoại.
“Dương Mẫn.” Tần Tranh lên tiếng.
Người phụ nữ đó theo phản xạ ngẩng đầu lên: “Gì đấy?”
Xác định là người này, Tần Tranh bước về phía trước một bước, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Căn nhà tôi đặt cọc đã bị cô trả lại.”
Dương Mẫn sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại: “Đúng, tôi đã trả lại cho Trần thiếu, cho nên anh chọn lại căn khác đi.”
“Căn nhà tôi đặt, dựa vào đâu tôi phải chọn lại? Thế nào, nhà của Thiên Hào, không cho khách hàng chọn mà để nhân viên phục vụ quyết định sao?” Giọng nói của Tần Tranh lạnh như băng.
Dương Mẫn nhíu mày: “Không phải trả anh một căn nhà sao, anh có bệnh à, nhà ở đây nhiều như vậy, anh chọn căn nào không phải là chọn! Trần thiếu là người như thế nào, con mẹ nó anh có thể so sánh được sao?”
Cô ta thấy Tần Tranh trẻ tuổi, lại nghĩ đến Lương Khanh hôm nay đã gặp thì chắc chắn rằng Tần Tranh là trai bao Lương Khanh nuôi.
Tình huống này cô ta đã gặp nhiều, phụ nữ được đàn ông lớn tuổi bao nuôi lại đi nuôi trai bao.
Cho nên, cô ta không hề sợ Tần Tranh, thậm chí ở trong mắt cô ta, Tần Tranh chính là loại cậu bé nhân dân tệ bẩn thỉu kia mà thôi, thứ dơ bẩn thì có tư cách gì nói chuyện với cô ta!
Dương Mẫn hừ lạnh, đứng dậy bỏ điện thoại vào túi rồi đi ra ngoài, giọng điệu nồng nặc mùi thuốc súng: “Bây giờ căn nhà này là của Trần thiếu, liên quan gì đến tôi? Anh không giành được với anh ấy, thì đừng đổ lỗi cho tôi!”
Dương Mẫn chỉ ra ngoài: “Trần thiếu vừa mới đi xem nhà, chẳng mấy chốc sẽ trở lại, anh muốn nhà thì được thôi, anh nói với Trần thiếu đi!”
Trong giọng nói của Dương Mẫn tràn đầy khinh thường và coi nhẹ.
Cô ta vừa dứt lời thì có một người đàn ông đi tới cửa, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám, mặt mũi bình thường.
Tần Tranh tức giận bật cười: “Cô trả nhà của tôi cho người khác, còn đẩy trách nhiệm cho chủ nhà khác! Đây chính là thái độ của nhân viên phục vụ Thiên Hào cô?”
Không muốn dây dưa với người phụ nữ này, Tần Tranh nhíu mày: “Bảo ông chủ các người ra đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta!”
Dương Mẫn thoáng sững sờ, không thể tin được nói: “Anh trai, đừng đùa có được không, anh là ai hả? Anh nằm mơ giữa ban ngày đi, muốn gặp ông chủ chúng tôi? Anh có biết ông chủ chúng tôi là ai không!”
“Chuyện gì ầm ĩ vậy?” Người đến nhíu mày đi tới, “In hợp đồng nhà ra đi.”
Dương Mẫn quay đầu lại, lúc này mới nhận ra người vừa đi vào chính là Trần Hữu và bạn gái của anh ta.
Trong nháy mắt, cô ta liên tục nở nụ cười: “Trần thiếu! Anh xem xong rồi sao? Tôi đi in hợp đồng cho anh ngay bây giờ.”
Dương Mẫn nói xong, nhìn Tần Tranh, nở nụ cười lạnh lùng: “Nhìn thấy không, đây chính là Trần thiếu! Muốn giành nhà với Trần thiếu, thật là không nhìn xem mình trông như thế nào!”
Trần Hữu ồ lên: “Sao? Người này chính là người đã đặt cọc trước đó?”
Anh ta lạnh lùng cười nói: “Bây giờ đến là muốn lấy lại? Đừng nghĩ nữa người anh em, bạn gái tôi đã nhìn trúng căn này, cậu chọn lại căn khác là được, tiền đặt cọc sẽ hoàn lại, cũng không mất mát gì cả đúng không.
Nếu cậu trêu chọc tôi thì cậu cũng không dễ chịu đâu.”
Anh ta nói xong, nhìn Tần Tranh: “Hiểu không?”
Tần Tranh chậm rãi quay đầu lại nhìn Trần Hữu: “Không hiểu.”
Lời nói của anh cứng rắn, khuôn mặt âm u lạnh lẽo.
Nghe thấy câu này sắc mặt Dương Mẫn thay đổi rất lớn, thầm nói người này thật là!
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo đã khiến cô ta choáng váng.
Cô ta đã nhìn thấy cái gì?
Trần Hữu vừa rồi còn rất ngầu, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của Tần Tranh lại mềm nhũn chân!
Rầm!
Khoảnh khắc nhìn rõ Tần Tranh, Trần Hữu thật sự muốn chết, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Tần, anh Tần! Sao lại là anh?”
Tần Tranh lại lạnh lùng cười nói: “Cô ta nói Trần thiếu Trần thiếu, tôi còn tưởng là ai.
Hóa ra là cậu, sau khi tập đoàn Phùng thị bị tiêu diệt, nhà họ Trần cậu thống trị, quả thực đáng gờm.”
Trần Hữu, con trai của ông chủ công ty dược phẩm lớn nhất Dương Thành bây giờ.
Từ sau khi nhà họ Phùng sụp đổ, thì ngành công nghiệp dược phẩm của nhà họ Trần đã thống trị ở Dương Thành!
Anh nhớ, trước đây đã nhìn thấy Trần Hữu ở nhà của Phương Mậu.
Lúc đó, bố của Trần Hữu đã tặng quà cho Phương Mậu để nhờ che chở.
Sắc mặt Trần Hữu trắng bệch, run rẩy không ngừng, đổi lại là người khác đến anh ta cũng sẽ không như thế này, không ngờ người đến là Tần Tranh!
Tần Tranh là ai, là bạn của Phương Mậu!
Là ân nhân cứu mạng của gia đình Phương Mậu!
Mẹ nó, nhà họ Trần của anh ta bây giờ vẫn đang sống dựa vào Phương Mậu, vậy mà anh ta lại trêu chọc Tần Tranh người Phương Mậu quan tâm nhất!
Lúc này Dương Mẫn cũng hoảng sợ, cô ta không thể tin nhìn Tần Tranh, người này lại được Trần thiếu gọi anh?
Còn quỳ xuống?
Nói như vậy, tất cả những suy nghĩ trước đây của cô ta đều sai?
Tần Tranh này thực ra là một người tai to mặt lớn?
Vậy mà cô ta còn xem anh là cậu bé