Bí thư Lưu hét lớn, lời nói của Tần Tranh giống như đao kiếm đâm vào trong lòng anh ấy.
Suýt nữa, bố anh ta đã không cứu được!
Mà nguyên nhân, chính là do anh ta ngăn cản Tần Tranh cứu chữa!
Không chỉ như thế, sự khăng khăng cố chấp làm theo ý mình của anh ta, suýt nữa đã đẩy một thanh niên vào chỗ chết, danh dự bị hủy!
Có điều anh ta là bí thư của Dương Thành này, kiểu sai lầm này đủ để cho anh ta muôn đời muôn kiếp không thể quay lại được!
Tần Tranh bị hành động của Bí thư Lưu làm cho giật mình, vội vàng đỡ Bí thư Lưu dậy.
"Tần Tranh đúng không?" Ánh mắt thứu ký Lưu đỏ hoe: "Tôi xin lỗi anh, ở đây xin lỗi anh! Cảm ơn anh vì đã cứu bố tôi!”
Lúc này tất cả các bác sĩ trong phòng bệnh ai nấy đều sững người, bệnh nhân đặc biệt đã không cứu được, thằng nhóc này làm sao cứu được?
"Kiểm tra thường xuyên.
" Một bác sĩ nói, lập tức có người đẩy dụng cụ đến kiểm tra thân thể cho ông già.
Sắc mặt của Mickey càng thêm khó coi, anh ta sao cũng ngờ được, thương hiệu của anh ta sẽ phá bỏ ở chỗ này!
"Đông y quảng bác uyên thâm, dù sao cũng là lịch sử mấy ngàn năm của Hoa Hạ.
" Tần Tranh nói xong, nhìn về phía ông già: “Tôi còn cần châm cứu cho bố anh hai lần nữa, mới có thể hoàn toàn bình phục.
”
"Vậy thì làm phiền anh rồi.
" Thái độ của bí thư Lưu đối với Tần Tranh lúc này có thay đổi rất lớn.
Sau hai ngày xong xuôi, Tần Tranh quyết đoán xoay người rời đi, lại bị Lưu Uyển ngăn cản.
"Người anh em, nói cho tôi biết số thẻ ngân hàng của cậu, tôi chuyển tiền cho cậu.
"
Lưu Uyển nói xong, trên mặt lộ ra áy náy: "Thật sự ngại quá, hôm nay! "
"Không sao, nếu tôi đã lựa chọn cứu chữa cho bệnh nhân, tôi sẽ không để chuyện này trong lòng.
"
Trong mắt Lưu Uyển rưng rưng: "Được được được!”
Đưa số tài khoản cho Lưu Uyển, Tần Tranh đi ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy bóng dáng của Sở Hiểu Đồng, ngay lập tức đi tới.
"Sao anh không về trước?"
Tần Tranh nói: "Đi thôi.
”
Ánh mắt Sở Hiểu Đồng nhìn Tần Tranh vô cùng phức tạp, người đàn ông này đã thay đổi rất nhiều.
Tần Tranh của trước kia, tát một cái cũng không đánh trả, cô cho rằng như vậy là nhu nhược.
Bây giờ nhìn lại, đó có thể chỉ là sự nhẫn nhịn và khoan dung với cô, Sở Hiểu Đồng rất là tò mò, trên người Tần Tranh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi thứ ngày hôm nay, giống như nằm mơ vậy.
Tần Tranh đột nhiên biết nói chuyện, bỗng nhiên biết chữa bệnh, còn được Bí thư Lưu khen ngợi.
Cái này …
Nếu là trước kia, đây là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng được!!
“Chẳng qua là may mắn mà thôi, anh cũng không nên quá tự cao tự đại, cẩn thận ngã thảm!”
Sở Hiểu Đồng hừ lạnh rồi đi vào trong xe trước một bước.
Tần Tranh cười khổ lắc đầu, muốn người đẹp lạnh lùng như Sở Hiểu Đồng nhìn mình với cặp mắt khác xưa, hiển nhiên còn quá sớm.
Nhưng mà, anh không nóng vội, anh thật ra có chút áy náy với Sở Hiểu Đồng.
Trước bởi vì là người câm, hoàn toàn không làm được rất nhiều ngành nghề, hơn nữa anh cũng không phải là khuyết tật thật sự, càng không thể đến hội người khuyết tật.
Mà trong hoàn cảnh đó, Sở Hiểu Đồng vẫn luôn bị chỉ trích, đương nhiên anh biết Sở Hiểu Đồng lựa chọn mình nhất định có lý do khác.
Nhưng Tần Tranh vẫn cảm thấy lỗi ở mình.
Cho nên, anh chưa bao giờ ghét Sở Hiểu Đồng, chỉ có bất đắc dĩ và áy náy.
Hai người vừa lên xe, cũng không nhìn thấy Lưu Minh Hạo vừa mới đi ra trước cửa bệnh viện, Vẻ mặt Lưu Minh Hạo lúc này đầy sát khí.
"Tần Tranh, không ngờ mày may mắn như vậy, lại hai lần thoát khỏi tai ương lao ngục! Nếu đã như vậy, tao đành phải tự mình ra tay, không phải mày biết y thuật sao? Vậy tao chặt tay của mày xuống, tao xem mày làm sao chữa bệnh được nữa!”
Xe chạy thẳng một mạch đến cổng nhà họ Sở thì dừng lại.
Nhà họ Sở sống trong một biệt thự biệt lập ở tiểu khu tài chính vành đai 3 của Dương Thành, bên cạnh đường quốc lộ.
Xe đi vào tiểu khu, dừng trong gara biệt thự.
Hai người đi vào đại sảnh, đã nhìn thấy vợ chồng nhà họ Sở đang ngồi trên sô pha còn có Sở Tử Đàn.
Khi Tần Tranh và Sở Hiểu Đồng vào cửa, Hàn Anh lập tức đứng dậy.
"Hiểu Đồng có mệt không con, chuyện công ty hôm nay dọa con rồi phải không, vậy lại không hăng hái đi tranh giành với người ta để con phải lo lắng đến xử lý, mau đến nghỉ ngơi nào cục cưng của mẹ.
"
Hàn Anh lôi kéo Sở Hiểu Đồng ngồi xuống, rót trà cho Sở Hiểu Đồng.
Sau đó nhìn về phía Tần Tranh ở bên cạnh: "Không có việc gì thì đi lau nhà đi, thay quần áo, tối nay ra ngoài ăn cơm với nhà chị cả và chị hai, đừng tưởng rằng biết nói thì đến lúc đó nói xen vào lung tung, mất mặt!”
Tần Tranh gật đầu đi lên lầu.
"Chờ một chút!"
Người đàn ông vẫn luôn ngồi trên sô pha đột nhiên mở miệng, người đàn ông này chính là chủ nhà nhà họ Sở, Sở Kinh.
Ông nhíu mày nhìn Tần Tranh, lại nhìn về phía Sở Hiểu Đồng.
"Hai đứa kết hôn lâu như vậy, lúc trước sở dĩ tôi thúc giục kết hôn chính là muốn đuổi! Là muốn nhanh chóng ôm cháu trai, một năm rồi, hai đứa đến một cái rắm cũng không thả ra.
”
Sắc mặt Sở Kinh lạnh lùng: "Năm nay, nhất định phải sinh cho tôi một đứa bé, nếu không qua năm lập tức ly hôn đi.
”
Ông nói xong câu đó, tiếp tục đọc báo trong tay, vừa đọc vừa lẩm bẩm: "Đồ cổ giả càng ngày càng nhiều, ngay cả Phù Dung Quán uy tín nhất cũng có hàng giả!”
Bố vợ anh thích đồ cổ, nhất là Nguyên Thanh Hoa, đáng tiếc đến bây giờ, ông vẫn chưa nhận được một món hàng thật.
Nguyên Thanh Hoa: đồ sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên.
Tần Tranh ghi nhớ việc này, vừa định đi lên, lại nhìn thấy anh mắt Sở