Editor: Vương Chiêu MeoKhang Hi há hốc miệng, nhất thời không nói gì.
Ông tức giận Dận Nhưng tự chủ trương, tùy hứng làm bậy, lại cảm động với tấm lòng thành này.
Một con gà quay mà thôi, với ông mà nói thì không đáng giá nhắc tới.
Nhưng với Dận Nhưng, thằng bé nghe người khác khen món này ngon, liền muốn mua cho a mã mình.
Thậm chí, thằng bé còn nhớ rõ, Hoàng a mã phải giữ gìn dạ dày, trên xe không có hộp giữ đồ ăn, liền dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình mà ủ ấm.Khang Hi xúc động trong lòng, vốn muốn trách cứ, lại không nói nên lời.Dận Thì ở bên cạnh nhìn đến mê man: Có thể như vậy ư! Hóa ra còn có thể như vậy ư! Thật hoài nghi nhân sinh!Dận Nhưng kéo vạt áo Khang Hi:- Hoàng a mã, người đừng nóng giận.
Nhi thần không phải cố ý tự mình ra cung, hơn nữa cũng không thể tính là tự tiện đi ra.
Lệnh bài ra cung là người cho con mà!Khang Hi nghĩ nghĩ, hình như là có chuyện như vậy.Trước đây, Dận Nhưng nói là muốn xuất cung, ông thuận miệng nói ngày khác sẽ dẫn cậu đi.
Kết quả, Dận Nhưng nhớ kỹ, hỏi rất nhiều lần.
Nhưng mà, ông bị bận rộn việc triều chính, rồi lại bị Đồng Giai thị lấy đi hơn nửa tinh thần, nên để trấn an cậu, chỉ đành đưa trước một miếng lệnh bài cho có lệ.Dận Nhưng gục đầu xuống:- Nhi thần không phải ra ngoài cung chơi.
Nhi thần nghe được tin của Tiểu Trụ Tử nên mới đi ra ngoài.
Nhi thần còn cho người tới báo với Hoàng a mã.
Nhưng mà lúc ấy Hoàng a mã lại đang gặp đại thần, nên nhi thần đành tự mình đi trước.Đúng lúc này, Tiểu Trụ Tử đi vào, quỳ xuống giơ cái hộp lên.Ánh mắt Khang Hi chợt lóe.
Ông nhớ rõ Tiểu Trụ Tử.
Dận Nhưng đã tống cổ hắn đến trông coi xưởng thủ tinh của Sách Ngạch Đồ.
Hay là….Trái tim Khang Hi đập bình bịch, lại nỗ lực kìm xuống.
Ông nhìn Dận Nhưng, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Dù sao thì cũng không đành lòng thấy cậu quỳ mãi, nên lệnh cho cậu đứng dậy.Nào biết, Dận Nhưng vừa đứng lên đã ôm chầm Khang Hi:- Nhi thần biết Hoàng a mã thương nhi thần nhất mà, không nỡ để nhi thần bị đau chân!Khang Hi:……Dận Thì:….
Mẹ nó! Chưa từng thấy qua người nào như vậy! Quả thực….
quả thực không biết xấu hổ là gì!Khang Hi giật giật khóe miệng.
Ông phát giác, từ sau khi đứa con này lành bệnh thì càng trở nên bướng bỉnh, ừm….
cũng càng thêm thân thiết với ông hơn.Ông phất tay:- Dận Thì đi về trước đi!Dận Thì:….
Giờ đã đuổi mình đi rồi sao? Chuyện Dận Nhưng tự ý rời cung cứ để như vậy ư?Cậu ta không phục! Nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nghẹn lại!Mắt thấy Dận Thì đã lui ra ngoài, tròng mắt Dận Nhưng chuyển động nhanh như chớp.Lúc cậu ra cung vốn dĩ không cố ý tránh người, còn dẫn theo vài thị vệ Đông cung.
Rốt cuộc, làm người hai đời, cậu tiếc mạng sống thật sự.
Mang theo mỗi Tiểu Trụ Tử,