Editor: Vương Chiêu MeoThời tiết ngày càng thêm rét lạnh.
Vào tháng 11, Thái hoàng Thái hậu ngã bệnh, làm cho Khang Hi và Dận Nhưng rất sợ hãi.Người ta nói, người sống đến bảy mươi tuổi xưa nay hiếm.
Thái hoàng Thái hậu tuy còn chưa đến 70 nhưng cũng xấp xỉ rồi.
Vào thời kỳ này, tuổi thọ của con người còn ngắn.
Ngoài việc chết trẻ chết non hay ngoài ý muốn qua đời trên đường, thì đa phần người sống thọ và chết tại nhà cũng chỉ sống đến hơn 40 tuổi.Với tuổi của Thái Hoàng Thái hậu đã tính là rất thọ rồi.
Một chút cảm mạo nho nhỏ đều có khả năng phát thêm chứng bệnh khác, dẫn tới chịu không nổi mà đi.
Mặc dù sách sử đã ghi chép lại bà còn sống thêm được nhiều năm, nhưng Dận Nhưng vẫn sợ.
Ai biết được có hiệu ứng cánh bướm là cậu đây thì sách sử còn tin được bao nhiêu phần?Trong khoảng thời gian này, dường như là bất kỳ khi nào rảnh, Dận Nhưng và Khang Hi đều chạy tới Từ Ninh cung.
Đái Giai thị càng thêm dụng tâm, trực tiếp ở bên cạnh giường của Thái hoàng Thái hậu hầu hạ bà uống thuốc, tận tâm tận lực.Trận bệnh này tuy không đáng ngại, cũng phải mất 10 ngày sau mới khỏi hắn.
Sau khi bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, Thái hoàng Thái hậu càng đối xử chân thành hơn với Đái Giai thị.
Hành động này của nàng cũng thành công lọt vào mắt Khang Hi.
Nghe nói nàng đã được sủng hạnh mấy ngày, kèm theo ban thưởng không ngừng.Dận Nhưng nghe được tin tức: …..Cậu ngẩng đầu nhìn Phương ma ma, biểu tình phức tạp:- Chuyện Hoàng a mã sủng hạnh ai thì ngươi không cần nói với Cô.Phương ma ma lắc đầu:- Tuy ngài là Thái tử, bề ngoài nhìn như không có mâu thuẫn với chư vị nương nương, nhưng dưới gối các nương nương đều có hoàng tử, như vậy đều có xung đột lợi ích với ngài.
Nô tỳ nói mấy tin tức này cho ngài là để ngài hiểu rõ biến hóa thế cục trong cung.Dận Nhưng mê mang mà nhìn nàng.
Cậu không quên người này đi từ phòng trà của Khang Hi mà ra.
Khang Hi sẽ để cho người ta dạy cậu như thế ư? Không, Khang Hi còn ngóng trông huynh hữu đệ cung, cả nhà hòa thuận cơ!Dường như nhìn ra nghi hoặc của cậu, Phương ma ma giải thích:- Hoàng thượng đã nói qua, nếu nô tỳ tới Dục Khánh cung rồi thì chính là người của Thái tử, tất cả mọi chuyện đều lấy Thái tử làm trọng.Dận Nhưng nhíu mày:- Vậy ngươi cảm thấy Cô nên làm như thế nào?- Nô tỳ có mấy cái nhìn như thế này, điện hạ có thể nghe một chút, còn cuối cùng điện hạ muốn làm như thế nào thì do chính ngài quyết định.Dận Nhưng có vài phần hứng thú:- Ngươi nói xem!- Điện hạ thích nghe cung nhân kể chuyện xưa, tiểu thuyết này nọ, hẳn là sẽ hiểu sự