- Cút ra
Mộc Bình không nhớ rõ mình đã vung bao nhiêu kiếm, càng không thể biết đã có bao nhiêu tên sát thủ đã thành vong hồn dưới tay mình.
Anh ta chỉ thấy phía trước mình quân địch vẫn vây kín như cũ, không có một lối để đột phá nào.
Thật ra đám cao thủ Ẩn Sát trong lòng cũng đang phát lạnh không thôi.
Số lượng hoàng cấp cao thủ bọn chúng mang tới Mộc gia là vô cùng đông đảo, có thể so với cả một môn phái lớn ở Yên quốc.
Ấy vậy mà bọn chúng lại không thể nào nghiền ép được một gia tộc bình thường.
Đáng nói hơn là gần cả chục cao thủ hoàng cấp hậu kỳ, hơn hai mươi tên trung kỳ và rất nhiều sơ kỳ cao thủ vẫn không thể đánh bại được một gã hoàng cấp hậu kỳ trẻ tuổi.
Cho dù là một huyền cấp cao thủ bình thường cũng không có cái bản lĩnh này nha.
Tuyệt thế thiên tài như vậy không thể không giết, nếu tên thiếu gia họ Mộc này sống sót thì ngược lại Ẩn Sát sẽ có một cường địch khủng khiếp.
Cho nên tất cả sát thủ đều cắn răng trổ hết khả năng ra hòng hạ sát được Mộc Bình.
- Mộc Bình ca.....
Đứng bên cạnh Mộc lão gia chủ, Mộ Linh Nhi như tan nát cả cõi lòng khi trông thấy Mộc Bình bị vô số sát thủ tầng tầng lớp lớp vây công.
Đáng tiếc nàng ta chỉ mới tập tành võ công, thiên phú về võ đạo không cao lắm nên dù cho có đại lượng đan dược thì cũng chỉ vừa tiến vào nhân cấp không lâu.
Với tí thực lực đó nếu như xông trận thì chỉ tổ làm bia đạn cho kẻ địch nên Mộc Quốc Thái quyết không để cho nàng cùng với Mộ An Hoa và Đại Hắc tham chiến.
Thời gian trôi qua, mọi thứ càng trở nên tồi tệ với Mộc gia khi Mộc Bình có dấu hiệu xuống sức.
Khoái kiếm đúng là rất lợi hại nhưng cũng tốn thể lực không kém, đám hoàng cấp hậu kỳ lại vô cùng gian xảo khi đẩy những tên sơ kỳ và trung kỳ lên trước làm tấm khiên cho mình.
Tận dụng cơ hội, bọn sát thủ đã thành công gây ra không ít vết thương nhỏ cho Mộc Bình.
Nếu không nhờ bộ pháp tinh vi e là anh ta đã dính phải đòn chí mạng.
Văn tiên sinh còn tệ hơn khi một tay đã bị thương nặng, với một tay còn lại ông ta chỉ có thể cố gắng phòng ngự.
Dĩ nhiên để tổn thương được Mộc Bình và Văn Vô Úy thì Ẩn Sát đã tổn thất rất nhiều thủ hạ của mình.
Nhìn đống xác ngổn ngang đầy đất cũng đủ hiểu được sự đáng sợ của bộ đôi Mộc gia.
Có điều tổ chức sát thủ kia đã quyết chơi một canh bạc lớn, dùng số lượng để áp đảo hòng tiêu diệt được con mồi của mình.
Kiến đông đủ sức hạ gục cả voi khổng lồ, triết lý này không phải chỉ để nói cho suông miệng.
Nhất là đối với phàm nhân bằng xương bằng thịt thì dù võ công có cao đến mấy cũng vô dụng, cho dù nhất đại tông sư cũng phải có lúc kiệt sức ngã gục mà thôi.
Thất Sát đội kiên cường như những con sói không thiết sống chết, dưới sự phối hợp kín kẽ vi diệu của bảy thiếu niên nam nữ, không ít hoàng cấp trung và sơ kỳ đã bị chém rụng, ngay cả tên hoàng cấp hậu kỳ cũng bị dính một kiếm.
- Các huynh đệ, Nhất Sát ta rất vui được sánh vai cùng các ngươi.
Chúng ta có thể không chung một huyết thống, không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Tên thiếu niên đội trưởng Nhất Sát toàn thân nhiễm máu, tráng khi hào hùng gầm lên.
Hắn ta chính là mắt xích tinh thần quan trọng nhất của cả đội, hắn biết sức lực mình đã đến giới hạn, có lẽ bản thân sẽ không còn cơ hội nhìn thấy bình minh của ngày mai được nữa.
- Nhất Sát ca, phụ thân của ngươi và ta là chiến hữu lâu năm, cần gì phải nói những lời như thế.
Chỉ là một giấc ngủ nghìn thu, Tam Sát ta chẳng bận tâm haha.
Chỉ tiếc hận không thể hoàn thành nhiệm vụ mà công tử giao phó, có xuống cửu tuyền cũng tự thấy hổ thẹn với người.
- Ngũ Sát ta tuy là nữ nhi nhưng lòng mang chí lớn.
Mộng tưởng không thành, kiếp người ngắn ngủi, mười tám năm sau ta sẽ lại một lần nữa cùng các huynh đệ tung hoành thiên hạ.
Là một trong hai cô gái duy nhất trong Thất Sát đội, Ngũ Sát có đôi mắt sáng cương nghị, nếu nàng cải trang thành nam nhân cũng sẽ là một thiếu niên đầu đội trời chân đạp đất, khí phách mười phần.
- Ngũ tỷ, ta hi vọng kiếp sau chúng ta sẽ là tỷ muội cùng một song thân.
Ta rất quý người
Thất Sát nhỏ con nhất, bề ngoài chính là một cô nàng trông nhút nhát, rụt rè.
Ấy vậy mà ẩn giấu sau đó là một cốt cách quật cường không đầu hàng.
Huấn luyện của Tiểu Hắc vô cùng gian khổ, người thường căn bản không thể chịu đựng nổi.
Thất Sát cơ thể suy nhược, trông nàng ta cảm tưởng như liễu yếu đào tơ, một cơn gió thổi qua cũng đủ khiến nàng lung lay.
Tất cả đều đã nhìn lầm, dưới sự chỉ bảo của các đội viên khác, Thất Sát tuy thành tích kém nhất song nàng chưa từng bỏ cuộc, cũng không biết hai chữ bỏ cuộc là gì cả.
- Một lũ chưa ráo máu đầu còn bày đặt nói những lời bi tráng hắc hắc.
Các ngươi mau mạnh tay lên, ta muốn đem lũ nhãi ranh này làm thức ăn cho ma thần của mình.
Tên sư huynh của Quỷ Phong đứng sau đám sát thủ giọng điệu khinh bỉ vang lên.
Tính cách của gã vặn vẹo, chỉ biết giết người nuôi oán linh, không hề có tí nhân tính nào bên trong lớp da người kia cả.
Phía Mộc Dương là thảm hại nhất, hắn ta hối hận vì mình đã tính toán sai lầm.
Bây giờ bốn huynh đệ muội đều cùng đường, không thể lùi lại được nữa.
Mộc Dương cười thảm nói:
- Lam đệ, Trữ đệ, Ánh Tuyết muội, là Mộc Dương ta đã hại các ngươi.
Vi huynh thật ...!xin lỗi.
- Dương ca, chúng ta đều chung một huyết thống, sao lại có thể bỏ mặc ngươi một mình xông vào cứu Bình ca được.
Mộc Lam ta sức hèn lực mọn, không giúp gì được, đệ thật hổ thẹn
Mộc Lam nhỏ tuổi nhất lại tỏ ra bình tĩnh dị thường, không chút trách cứ.
Mộc Trữ và Mộc Ánh Tuyết cũng gật đầu cười, nụ cười của họ rất đẹp, không oán không hối, chỉ có sự chân thành và dũng khí của một dòng dõi quân nhân nên có.
- Chết đi
Một tên hoàng cấp trung kỳ bất ngờ tận dụng sự suy yếu của Mộc Trữ liền đánh bay vũ khí trên tay của anh ta rồi vung kiếm chém xuống.
Mộc Trữ đã quá mệt mỏi kèm theo thương thế, đành trơ mắt lĩnh mệnh của mình.
Ngay lúc đó, một bóng đen lao thật nhanh đến đẩy Mộc Trữ ra chịu một nhát chém thẳng vào ngực mình.
- Phụ thân....!không ggggggg ...!Sao người lại làm vậy?
Mộc Trữ kịp nhìn rõ khuôn mặt thân quen kia thì cổ họng như nghẹn lại, anh ta kêu lên thì người kia cũng đã gục ngã xuống.
Hóa ra người đó là Mộc Quân, cha của Mộc Trữ, ông ta trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đã kịp thời lao đến nhận lĩnh một kiếm thay nhi tử của mình.
- Trữ ...!nhi ...!Nhớ ...chăm sóc...cho ...mình và ...mẫu thân...của...con
Di ngôn được một lời sau chót, Mộc Quân trút hơi thở cuối cùng.
Các huynh đệ của ông đang chiến đấu đều kêu lên thảm thiết, không thể tin vào mắt mình được.
Có lẽ họ đều đã sẵn sàng để hi sinh bất kỳ lúc nào nhưng khi mất mát