Bầu trời Huyền Kinh mây đen vẫn quần vũ u ám như tình thế hiện tại của nước Yên.
Tiểu Hắc mệt mỏi chậm rãi lê bước về tiểu viện của mình.
Từ khi tỉnh lại, dù có đan dược trị thương nhưng việc dùng linh lực quá độ khiến nó cảm thấy cơ thể mệt mỏi uể oải vô cùng.
Kỳ thực có một vấn đề rất tế nhị là ở giới diện này linh khí quá loãng cho nên việc chiến đấu sẽ tiêu hao linh lực và khó mà bổ sung ngay được.
Cho nên một luyện khí tầng hai có thể liên tục thi triển Hỏa Đạn Thuật, Phong Đao Thuật và Ngự Phong Thuật như Tiểu Hắc là không nhiều.
Một chiếc lá khẽ rơi xuống chạm vào đầu vai Tiểu Hắc, nó thở ra lười nhác cất tiếng:
- Tỷ tỷ ngươi xem ta chiến đấu cả buổi trời vẫn chưa chán hay sao mà còn chưa chịu rời đi thế?
"Xoạt"
Từ trong một cây cao trong vườn, thiếu nữ thần bí mà Tiểu Hắc từng gặp tại bên ngoài Vạn Kim thương hội lại xuất hiện.
Cô nàng mặc một bộ đồ đen tuyền toát lên khí chất đặc trưng khó tả thành lời.
Hai mắt thiếu nữ híp lại vui vẻ nhìn Tiểu Hắc nói:
- Hì hì! Tiểu đệ đệ, ngươi thật là lợi hại.
Ta chưa từng gặp kẻ nào ở độ tưởi này lại có bản lĩnh như ngươi đó.
Mặc dù ngươi sử dụng bàng môn tả đạo nhưng thực lực là thực lực, ta rất thưởng thức.
Nhìn thái độ bình thản của thiếu nữ, Tiểu Hắc cảm thấy bản thân có chút thất bại.
Ngươi không phải vừa thấy màn trình diễn của ta sao? Không phải thấy tiểu ca đây một mình chém giết biết bao nhiêu hoàng cấp cao thủ à?
Nghĩ lại bên cạnh thiếu nữ có một siêu cấp cao thủ hộ vệ Tiểu Hắc cũng đành từ bỏ ý định khoe khoan trong đầu mình.
Vị tỷ tỷ này lai lịch thần bí, không phải hạng phàm phu, tầm mắt dĩ nhiên cũng cao hơn người thường.
Có lẽ với cô ta thì vài ba tên hoàng cấp hậu kỳ chẳng khác gì sâu kiến cả.
Còn cái gì bàng môn tả đạo??? Thật xin lỗi, lão tử đây không phải cao thủ võ lâm, ta là tu tiên giả đó.
Không lẽ bắt ta phải rút kiếm ra đại chiến ba trăm hiệp với mấy tên sát thủ Ẩn Sát kia à?
Lười giải thích, Tiểu Hắc chỉ nhếch miệng cười nhạt.
Thái độ của nó khiến thiếu nữ không vui, phải biết rằng bao anh tài tuấn kiệt muốn được nàng khen tặng cũng không có cơ hội.
Thế mà tên tiểu tử này lại còn làm giá, đúng là không biết trời cao đất dày mà.
Dẫu vậy, nàng ta vẫn cố tỏ ra vui vẻ, dùng giọng điệu ngọt ngào nói với Tiểu Hắc:
- Tiểu đệ đệ, ta và ngươi thi tài một chút được không?
Trong lòng thiếu nữ bỗng nổi lên lòng muốn thử sức với Tiểu Hắc.
Xưa nay nàng ta phong đạm kinh vân, chưa từng muốn ganh đua với bất kỳ thiếu niên thiếu nữ tài kiệt nào.
Nàng đơn thuần chỉ tập võ theo ý muốn của phụ thân, còn lại thời gian đều du ngoạn khắp nơi, sống một cuộc đời đầy màu sắc của riêng mình.
- Thi tài???
Tiểu Hắc há miệng ngỡ ngàng, vị tỷ tỷ này đầu óc có vấn đề gì hay sao? Tự nhiên thoát ẩn thoát hiện rồi lại đòi thi thố gì nữa chứ.
- Đúng thế, ta muốn xem khả năng của ngươi đến tột cùng cao bao nhiêu.
Nếu ngươi thật sự là thiên tài trăm năm có một, ta sẽ giúp ngươi một hồi tạo hóa.
Thiếu nữ giở ra chiêu trò thần bí vừa cười vừa nói, cố tỏ ra cho mình một hình tượng sâu không lường được.
Đáng tiếc mấy câu nói đi vào lòng người này đã quá nhàm chán, hầu như những ai đam mê phim truyền hình đều đã học thuộc nằm lòng cả.
Càng không nói đến Tiểu Hắc là một tu tiên giả, nó còn cần tạo hóa gì to lớn hơn việc có thể cưỡi mây về gió, di sơn đảo hải, thậm chí là sống lâu trường thọ với thiên địa hay sao?
- Khụ khụ, được thôi, tỷ tỷ ngươi muốn so tài về phương diện nào? Nếu là đánh nhau thì thôi đi, tiểu đệ ta nói thật, bản lĩnh của ta là để giết người chứ không phải để tỷ thí.
Ta chỉ sợ lỡ tay lại tổn thương đến ngươi thì không hay hắc hắc.
Tiểu Hắc khoắc tay từ chối.
Đừng đùa, pháp thuật khác với võ thuật, phân sinh tử thì dễ, phân cao thấp võ công thì hơi làm khó nó rồi.
Cho dù Tiểu Hắc nhìn ra thiếu nữ vừa đột phá hoàng cấp trung kỳ chưa lâu nhưng bằng đó tu vi vẫn không đủ sức để đánh bại nó được.
Cơ mà nếu vị cao thủ phía sau cô nàng ra tay thì lại là một chuyện khác à nha, Tiểu Hắc không muốn bị một cao thủ khủng bố truy sát đâu.
- Thú vị, lần đầu tiên có kẻ tự tin vào khả năng giết người trước mặt ta như thế đấy? Hì hì, ta cũng không muốn đánh nhau với tiểu đệ ngươi.
Chúng ta thi tài về khinh công đi, ta thấy khinh công của ngươi rất quỷ dị.
Coi như ta lấy sở trường của ngươi ra so thử, không tính là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Khinh công?
Tiểu Hắc trong lòng liền cười như nở hoa.
Tưởng trò gì chứ Ngự Phong Thuật chính là tiên gia pháp thuật, có thứ khinh công nào trong võ lâm có thể sánh bàng sao?
Thế là nó không ngại ngùng đáp ứng ngay, dù sao thì nếu đối phương đã thích chơi đùa thì nó cũng muốn giải trí một phen.
Những việc diễn ra hôm nay đã khiến cho Tiểu Hắc thấy căng thẳng tột độ, tính khí trẻ con của nó cũng vì vậy mà trỗi dậy.
- Tốt lắm, bây giờ chúng ta lấy cái cây to kia làm đích đến, ai đến trước xem như thắng cuộc.
Sau ba tiếng đếm chúng ta sẽ xuất phát.
Lại còn đua ở khoảng cách gần, đây là muốn dâng chiến thắng cho Tiểu Hắc nó sao? Tiểu Hắc vẫn giữ bề ngoài tỏ ra bình thản, còn hơi "rụt rè" một chút để cho thiếu nữ chủ quan hơn.
- Ba, hai, một...!Bắt đầu.
Thiếu nữ hô xong thì cả người phóng đi như một con linh miêu, vừa uyển chuyển nhẹ nhàng lại nhanh nhẹn khó gì bì kịp.
Lại khinh công mà cô nàng thi triển rõ ràng ở Yên quốc không thể tìm được.
Chỉ tính về lực bức tốc và kỹ xảo thôi thì ai cũng dễ dàng nhận ra đây là một bộ khinh công thượng thừa cực kỳ cao cấp.
- Hèn chi lại có tự tin đến vậy.
Cũng không tồi lắm!
Tiểu Hắc đã từng đọc qua vô danh kiếm pháp của Mộc Bình, tầm mắt của nó đối với võ học rất cao.
Tuy không tu luyên nhưng chỉ cần nhìn qua Tiểu Hắc liền nhận định được cao thấp.
Nói không ngoa, nếu chỉ xét về khả năng đánh giá thì Tiểu Hắc đã thuộc về đại hành gia, không thua kém bao nhiêu so với các cao thủ đại tông sư võ lâm thực thụ.
Được lắm, đã vậy thì nó cũng nên biểu diễn một chút cho vị tỷ tỷ kia biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân.
Thế là Tiểu Hắc liền dùng Ngự Phong Thuật lướt đi với tốc độ kinh khủng.
- Ta...
Ngay khi vừa sắp chạm đến thân cây to, thiếu nữ hồ hởi định mở miệng nói ta là kẻ chiến thắng.
Không ngờ một bóng người nhỏ đã hiện ra trước mắt của nàng ta.
Không ai khác, đó chính là Tiểu Hắc.
Nó đang mỉm cười hí hửng còn giơ ký