- Lão phu đã có tuổi rồi, bao nhiêu năm chinh chiến chỉ có thể ương ngạnh kháng cự.
Ta chưa từng dẫn quân đánh sang một tấc đất nào của Liêu quốc được cả.
Trần Khả cười khổ đáp.
Một đời mãnh tướng lại phải không ngừng tìm cách phòng thủ, luôn phải nhường thế thượng phong cho quân địch.
Đây là nỗi uất ức kìm nén đến nhường nào cơ chứ?
- Yếu rồi sẽ mạnh nhanh thôi.
Tiểu Hắc vẫn tự tin cười nói.
Hình ảnh của nó khiến cho Trần Khả nhớ lại bản thân khi còn trẻ, vẫn là một quân nhân đầy nhiệt huyết, không ngại gian khổ, không e sợ bất cứ điều gì.
Vỗ vỗ đầu mình một cái, vị đại tướng họ Trần cười lớn:
- Haha đúng đúng, yếu rồi sẽ mạnh.
Một đại tướng như ta lại không thể lạc quan bằng một đứa con nít.
Thái độ có phần đáng yêu của Tiểu Hắc giúp tâm trạng của Trần Khả tốt hơn đôi chút, ông ta phất tay để mọi người vào một cái lều dã chiến đã dựng sẵn.
Bên trong có trà nóng và vài món ăn tương đối đạm bạc, thật khó tin là với địa vị của mình, Trần Khả lại ăn uống thanh đạm như bá tánh bình dân.
- Ngươi cứ làm theo ta dặn dò.
Tiểu Hắc không vội bước vào lều mà hướng Tương Hoàn thì thầm to nhỏ gì đó.
Tương Hoàn gật gù đã hiểu rồi vội vâng dạ rời đi.
Cả Trần Khả và Lương Đại đều không hỏi, họ rõ ràng từ đầu đến giờ Tương Hoàn đều im lặng đứng sau như một nô tài.
Việc một tên chạy vặt vắng mặt không ảnh hưởng đến không khí của bữa ăn.
- Nào, lão phu lấy trà thay rượu, hi vọng mọi người không chê bữa cơm đơn giản này.
- Nào có, Trần tướng quân đúng là tấm gương sáng cho hậu nhân noi theo.
Trương Bất Phàm mang theo tâm tình anh hùng trọng anh hùng vội vàng nói.
Một vị đại tướng hoàn toàn có thể yêu cầu một đãi ngộ cao cấp hơn nghìn lần, và ông ta cũng không cần giả trang làm màu trước mặt mấy người bọn họ.
Lúc này, Mộc Bình, Loan Phụng và Trương Bất Phàm lại là người chủ động trò chuyện vui vẻ với hai vị tướng quân.
Trong khi Tiểu Hắc thỉnh thoảng chỉ góp vài lời, đôi lúc nó lại đưa mắt ra nhìn bầu trời đang chuyển dần sang hoàng hôn.
Mặt trời càng mất đi ánh sáng chính là lúc bóng tối trỗi dậy.....
Ngô Chí vẫn một mực giữ im lặng, ông ta đúng là tiêu chuẩn vàng cho một lão nô tài chuyên nghiệp.
Luôn hiểu ý chủ nhân và biết giữ vị trí của mình, nếu không phải Ngô Chí là người của Dương gia thì Tiểu Hắc cũng có ý muốn chiêu mộ ông ta.
Bữa cơm "ấm cúng" kéo dài khoảng hơn một canh giờ.
Bỗng nhiên xung quanh bổng có tiếng xột xoạc, gió cũng nổi lên.
Không ai nói ai mọi người đều phát hiện có chuyện không ổn liền vội vàng đứng dậy cảnh giác.
Khoảng chừng vài phút sau, cái lều nhỏ của Trần Khả đã bị vây chặt.
Người tới cũng không đông lắm, khoảng hơn năm mươi.
Có điều, người khác không nhìn ra, Tiểu Hắc lại có thể rõ ràng.
Tất cả đều có tu vi thấp nhất là huyền cấp sơ kỳ...
Nếu đây là quân dưới trướng của Trần Khả thì quá lý tưởng rồi.
Đáng tiếc bọn chúng lại là ...!độc binh.
Con bà nó, Tiểu Hắc rất muốn chửi tục thành tiếng.
Tuy từ sớm nó đã cảm giác những điểm bất hợp lí nhưng không ngờ được bản thân lại bị hãm vào vòng vây của một đám huyền cấp độc binh.
Chỉ nhìn thôi cũng rợn cả da đầu rồi thì đánh đấm gì nữa đây chứ.
- Nghịch tặc to gan, các ngươi muốn gì?
Lương Đại tay cầm một thanh kiếm dài, ánh mắt sắt nhọn quát lớn.
Từ trong đám người có một tiếng cười ghê rợn, một tên da vẻ sần sùi bước ra mỉm cười kinh dị đáp:
- Lương tướng quân, Trần tướng quân, lần này chúng ta đến đây không báo trước, có chút mạo muội.
Thật xin lỗi khặc khặc...
Tiếng cười như có kim châm vào da làm cho người nghe nổi cả da gà.
Trần Khả nhướng mày nói:
- Đây là khu vực của đại quân chúng ta, các ngươi to gan như thế không sợ chết không có chỗ chôn hay sao?
- Khặc khặc, Trần tướng quân đâu cần phải cố ra vẻ.
Bọn hộ vệ của ngươi xung quanh đã bị chúng ta giải quyết sạch sẽ.
Ngài cứ yên tâm là cho dù quân doanh có phát hiện ra thì cũng chẳng thể nào cứu được ngài hôm nay.
Thôi thì ngài cứ vui vẻ thuận theo tự nhiên dâng đâu lên, bọn ta đảm bảo sẽ không tổn thương những kẻ khác.
Trần đại tướng quân thấy thế nào?
Cho dù khoảng cách chỉ có vài dặm thì đã là sao? Hơn năm mươi huyền cấp cao thủ không thể diệt gọn vài người thì bọn họ thà đập đầu vô đậu hủ tự sát cho rồi.
Nhất là tên da vẻ sần sùi này lại là một địa cấp cao thủ, cho dù là độc binh thì trông hắn thần trí vẫn bình thường, không có chút chai sượng như đám còn lại.
- Tốt, tốt lắm.
Để Trần mỗ xem bọn giặc Liêu các ngươi có thể lấy đầu ta bằng cách nào.
Trần Khả tức giận đến râu cũng run lên, khí thế huyền cấp cao thủ bàng bạc bùng nổ.
Ông ta cùng Lương Đại bước lên, sừng sững oai vệ đứng chắn trước Mộc Bình và Tiểu Hắc.
Rất hình tượng, rất hiên ngang...
Thế nhưng...
Trái ngược với biểu cảm khâm phục của mọi người, sắc mặt của Tiểu Hắc lại vô cùng khó coi.
- Khặc khặc, nếu đã vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí.
Tất cả cùng lên, hôm nay cho dù trả giá thế nào cũng phải giải quyết được mối nhức đầu là Trần tướng quân ngươi đây.
- Sát
Phía Lương Đại cùng Trần Khả cũng không bó tay chịu chết, cả hai như mãnh hổ xông vào đám đông kẻ địch tấn công dành tiên cơ.
Đám người Mộc Bình cũng không còn cách nào khác hơn là cùng gia nhập vào trận chiến không cân sức này.
Dù bọn họ ai ai cũng đều là cao thủ trong cao thủ nhưng số lượng quá chênh lệch thì võ công có cao cường đến mấy cũng khó lòng thủ thắng.
- Trần tướng quân, chúng ta sẽ mở một đường máu cho người thoát thân.
Trương Bất Phàm hô to.
Là một người trọng nghĩa ái quốc, ông ta sớm nghĩ đến việc liều mạng để cho vị chủ tướng phía mình chạy thoát.
Loan Phụng và Mộc Bình đều có cùng ý tưởng, cả ba vung kiếm, thế như vũ bão, không vì kẻ địch đông mà e ngại chút nào.
Có điều Trần Khà giống như không hề nghe thấy mà còn cố gắng đánh thẳng về phía trước.
Võ công của ông ta cương mãnh, đã đánh lui những tên trước mặt, quả không hổ danh là mãnh tướng đệ nhất của Trần gia.
- Tiểu Hắc công tử, ngươi có muốn rời khỏi chốn thị phi này không? Người cần phải bảo trọng thân thể, nếu không lão nô rất khó có thể giao phó với gia chủ.
Ngô Chí chẳng đoái hoài gì đến sống chết của kẻ khác.
Trong mắt ông ta chỉ có nhiệm vụ bảo hộ cho Tiểu Hắc, còn lại đều là cỏ rác, không đáng để bận tâm.
- Không vội, kẻ địch có địa cấp cao thủ trấn tràng, nếu chúng ta manh động sẽ dễ dẫn đến chú ý.
Lắc đầu không biểu cảm, Tiểu Hắc khẽ nói.
Dưới sự bảo hộ của lão Ngô, nó vẫn khá thong dong vì phần lớn độc binh đều dồn chú ý về phía Trần Khả và Lương Đại.
Hai người họ chính là mục tiêu buộc phải giết cho bằng được của quân Liêu.
"Phốc"
Một cánh tay của một tên độc binh bị chém bay, mùi huyết tinh bay trong không khí càng khiến cho hung tính con người trỗi dậy.
Lương Đại và Trần Khả tuy tu vi chỉ là huyền cấp sơ kỳ nhưng phối hợp rất linh hoạt lại thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Thành ra bọn họ chẳng khác nào chiến thần, dù bị kẻ địch