Khách hàng lớn nha!
Trong lòng Tiểu Hắc cười tươi như hoa.
Quả nhiên tài chủ không thiếu, cơ hội để thu gom tài nguyên tu luyện như thế này cần phải tận dụng thật tốt a.
Sắc mặt của đám người Mộc Bình cũng đến là vui vẻ.
Đã hưởng quả ngọt của đan dược từ Tiểu Hắc, cả bọn ai cũng khao khát được tiếp tục đột phá.
Một viên đan dược bớt cả mấy năm, thậm chí cả mấy chục năm tu luyện, còn gì tuyệt hơn nữa chứ?
Vân Anh Kiệt thấy ánh mắt nóng bỏng của mấy người trước mặt khi nhìn mình thì khẽ rùng mình một cái.
Ta cũng không phải là nữ nhân, các ngươi nhìn ta như thế là có ý gì? Không lẽ nhan sắc của bổn công tử có thể kích thích tính cách biến thái tiềm ẩn của kẻ khác?
Rất may, thân là công tử của một thế gia lớn.
Vân Anh Kiệt không làm ra phản ứng gì mà chỉ xiết chặt vũ khí, tùy thời đề phòng.
- Tốt lắm, ta cũng không muốn nói lời thừa thải.
Các ngươi đã đến đây thì chắc chắn cũng có ý định như những kẻ khác.
Nếu có thể lấy ra thứ mà ta vừa lòng thì chúng ta sẽ tiến hành giao dịch.
Ngược lại thì xin rời đi cho.
Nên nhớ, bọn ta không cần hiện kim, tiền bạc đối với ta là vô nghĩa.
Tiểu Hắc lười nhác nhắc lại sơ lược cho lão già và thanh niên.
Muốn giao dịch thì trước tiên cứ lấy ra thành ý trước đã, không nên làm lãng phí thời gian của nhau.
Dù sao thì phía sau vẫn còn rất nhiều tông môn, thế lực chưa xuất hiện, thời gian chính là vàng bạc...à không là tài nguyên quý báu nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhậm Giai Thụy cũng nhận ra điểm kỳ quái liền ho nhẹ, vội vàng lấy ra hơn cả chục hộp gỗ.
Mở ra bên trong đều là những sản vật biển, vừa nhìn đã thấy co điểm trân quý.
- Không biết những vật này có thể lọt vào pháp nhãn của các vị đây?
Vân gia giàu có đến mấy thì cũng không có luyện đan sư.
Sản vật lại là thứ không phải quốc gia nào cũng có thể lấy ra, cho nên công dụng của rất nhiều thứ đều là mơ hồ cả.
Cho nên chính Nhậm Gia Thụy cũng không nắm chắc được giá trị của những vật phẩm mình đưa ra đến cùng là bao nhiêu cân lượng.
Lướt mắt quan sát một lượt, Tiểu Hắc trầm ngâm một lúc.
Với kiến thức về thảo mộc trên trời dưới biển đều có, Tiểu Hắc cũng không tốn quá nhiều thời gian đã nhận ra được tất cả thông tin liên quan.
Không phải ai cũng biết đại dương chính là một kho báu khổng lồ, chủng loại sản vật vô cùng phong phú.
Chỉ là trình độ khoa học của thế giới vẫn chưa thể tìm hiểu được tất cả, cho nên không thể nào khai phá hết tiềm năng.
Cũng vì vậy mà những sản vật có năm tháng sinh trưởng hàng trăm năm cũng có thể lấy ra.
Cái này hoàn toàn trái ngược với linh thảo trên mặt đất, vốn bị con người truy tìm gắt gao, trở nên cực kỳ khan hiếm.
Việc không mặc cả mà hào phóng thảy ra một đống vật phẩm khiến cho Tiểu Hắc thâm ý nhìn hai người Nhậm Giai Thụy.
Những kẻ lăn lộn trên giang hồ đều không phải hàng não phẳng vô tri.
Điều này chỉ chứng tỏ là những thứ trước mặt đều chưa phải tất cả tàng trữ của Vân gia, thậm chí còn không tính là thương gân động cốt.
Ngoài ra, kỹ năng giao tiếp của lão giả họ Nhậm là khá tốt, khiến cho người đối diện cảm thấy được thành ý trong mỗi lời nói.
Cho nên việc thương lượng diễn ra trong không khí vui vẻ của cả hai bên, thuận mua vừa bán a.
Khách hàng có dăm bảy loại, chất lượng phục vụ vì thế cũng khác biệt không giống nhau.
Đã xác định Vân gia có tiềm năng khai thác, Tiểu Hắc cũng không ngại ra sức để giúp cho Vân Anh Kiệt đột phá một cách nhẹ nhàng, lại còn mở rộng thêm kinh mạch ra.
Cảm nhận được sự thay đổi sâu sắc, Vân Anh Kiệt sắc mặt có chút khó mà tin tưởng được.
Vốn việc đột phá xưa nay đều là một cái hàng rào cao lớn khó lòng vượt qua, thế mà trong tay đứa trẻ kia lại dễ dàng như ăn cơm uống nước.
- Thật là tốt quá.
Anh Kiệt, với tuổi của con mà đã đạt đến huyền cấp, tương lai địa cấp sẽ có không ít cơ hội.
Nhậm Giai Thụy xúc động vỗ vỗ vai đệ tử của mình.
Con đường võ đạo vốn chông gai, cho dù có tài phú bạc vạn cũng không thể đổi lấy tu vi cao cấp được.
Cơ duyên như thế này chính là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
- Đa tạ tiểu hữu đã toàn thành cho Kiệt nhi, lão phu thay mặt cho Vân gia xin nhớ kỹ ơn này.
Chắp hai tay thủ lễ, hai sư đồ họ Nhậm miệng cảm ơn không ngớt.
Tiểu Hắc thấy vậy cũng chỉ cười nhạt phẩy tay đáp:
- Nhận tiền của người thì phải phân ưu cho người.
Lần tới nếu các người lại có thể lấy ra thứ khiến ta hài lòng thì việc gì cũng có thể giải quyết
- Việc gì cũng có thể giải quyết?
Nhậm Giai Thụy khôn ngoan cỡ nào liền nhận ra ý tứ trong lời nói của Tiểu Hắc.
Tiểu tử này là đang mồi chài khách hàng đây sao? Cơ mà lúc này Vân Anh Kiệt lại không để tâm đến điều đó, cái anh ta hứng thú chính là việc Tiểu Hắc tuyên bố có thể giải quyết nhiều thứ kia.
Có thể giúp một hoàng cấp hậu kỳ nhẹ nhàng bay lên thành huyền cấp, vậy liệu có thể hay không từ huyền cấp...? Nghĩ đến thôi cũng quá kinh khủng rồi.
Vân Anh Kiệt có chút lắp bắp lên tiếng hỏi thêm lần nữa:
- Thật sự việc gì cũng có thể giải quyết sao? Vậy nếu ta muốn võ học cao thâm, muốn đột phá địa cấp, ngươi cũng có thể hoàn thành?
- Kiệt nhi...
Nhậm Giai Thụy định ngăn đệ tử mình lại.
Mấy lời như thế nói ra sẽ khiến người ta chê cười mất.
Nếu võ học cao thâm hay địa cấp đột phá có thể dễ dàng lấy ra thì cường giả đã đi đầy đường như chó mèo rồi.
- Chỉ vậy thôi sao?
Tiểu Hắc mỉm cười hờ hững hỏi ngược lại, khiến cho hình tượng bản thân trở nên thần bí khó lường hơn.
Lời vừa ra như sấm động bên tai, khiến cho hai người Nhậm Vân phải há hốc cả mồm ra.
Ngay cả đám người Mộc Bình cũng giật mình không nhỏ.
Vốn bọn họ biết rõ khả năng của Tiểu Hắc lẫn vị sư phụ thần bí phía sau của nó nhưng chính miệng Tiểu Hắc nói ra việc có thể giúp một người đột phá địa cấp vẫn quá sức tưởng tượng của họ.
Mộc Bình còn tạm ổn, anh ta vẫn sùng bái vị sư phụ thần bí kia nên chỉ giật mình một thoáng rồi lại bình tĩnh như cũ.
Giữa anh ta và Tiểu Hắc không khác gì tình cảm huynh đệ ruột thịt, không hề có chút tham niệm hay đố kỵ gì cả.
Hai người Trương Bất Phàm và Loan Phượng thì trên mặt hiện lên nét kinh hỉ.
Tuy họ là đều