- Hợp tác?
Tiểu Hắc hỏi lại một câu để chắc chắn rằng mình không hề nghe lầm.
Hình như nó cũng không có thứ gì để đám độc sư này quan tâm nha.
Muốn đột phá?
Nghe nói độc sư có thể dùng độc để tăng cường tu vi mà.
Muốn vũ khí?
Dùng độc không ngon hơn sao? Từ khi nào độc sư lại có sở thích đánh giáp lá cà bao giờ.
Vì tiền tài?
Phe chủ hòa hình như cũng không có lý do để tăng cường chiến phí cho Liêu quốc thì phải.
Nghĩ mãi cũng không biết bản thân có thể mang lại lợi ích gì cho đối phương.
Tiểu Hắc thần sắc khó hiểu nhìn tên áo đen, sau cùng thì Bố Nhĩ Đa Cổn liền nói:
- Các hạ không cần phải lo lắng chúng ta có ý định xấu gì.
Bọn ta cũng không ngốc đến nỗi đi gây thù với một thế lực hùng mạnh đâu.
- Được, vậy ngươi nói nghe thử xem.
Nếu thật sự có lợi ích thì bọn ta cũng không ngại suy nghĩ một phen.
Tiểu Hắc cũng tỏ ra hiếu kỳ, không biết trong hồ lô của đám độc sư chủ hòa này chứa thứ gì.
Bố Nhĩ Đa Cổn cất giọng cười đặc sệt vang lên:
- Haha việc này các hạ yên tâm.
Ta nghe nói các hạ đang thu thập các loại kỳ trân dị thảo?
- Việc này cũng không phải chuyện bí mật gì.
Các người đến đây là muốn giao dịch?
Tiểu Hắc nhíu mày hỏi lại.
Với địa cấp cao thủ thì cần phải có đan dược dành cho luyện khí trung kỳ mới có hiệu quả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Và tất nhiên tài liệu luyện chế cũng không phải loại linh thảo bình thường khác.
Nếu phía đám độc sư này có thể lấy ra linh thảo cao cấp thì nó cũng không ngại đem đan dược sau khi chế biến ra trao đổi.
Còn về xác suất đan thành ư? Cũng khó nói, Tiểu Hắc ngộ tính rất cao cũng chỉ có thể may mắn lắm mới luyện ra được vài viên đan dược có ít tạp chất, còn lại cũng là vàng thau lẫn lộn.
Có điều, tạp chất bao nhiêu cũng không ảnh hưởng gì đến Tiểu Hắc cả.
Cái khả năng như bật hack kia thật sự quá tiện lợi, nó có thể nuốt đan dược như ăn kẹo hồ lô mà không lo lắng gì hết.
- Độc thảo bọn ta cũng có chút tích trữ, nhưng so với cái mà chúng ta muốn nói tới lại chẳng thấm vào đâu cả.
Các hạ có từng nghe về truyền thuyết nguồn gốc của độc sư tại Liêu quốc chưa?
Truyền thuyết về độc sư?
Tiểu Hắc lắc đầu lia lịa.
Đừng nói nó vốn thất học từ bé, hiện tại đã có thể đọc sách nhanh hơn người thường rất nhiều nhưng nó cũng chỉ quan tâm những thứ có ích cho mình mà thôi.
Truyền thuyết cái gì cũng chỉ là những mẫu truyện để thu hút những kẻ thích mấy điều bí ẩn huyền hoặc.
- Từ rất lâu trước đây, Liêu quốc vốn là một vùng đất trù phú, không hề khác biệt so với những quốc gia khác.
Bằng giọng nói trầm trầm, Bố Đa Nhĩ Cổn bắt đầu kể lại.
Tiểu Hắc tỏ ra bình tĩnh lắng nghe, đối phương muốn dẫn dắt câu chuyện tất phải có lý do của nó.
- Đến một ngày, có một vị tiên nhân đi ngang qua.
Ông ta nói rằng vùng đất này rất phù hợp cho "Thần Cổ" nên đã cho người dân xây dựng một ngôi đền để nuôi dưỡng "Thần Cổ".
Cũng vì để tạo ra môi trường phù hợp, vị tiên nhân kia đã dùng phép thuật của mình để gieo trồng và thay đổi, biến ra cả một khu rừng độc rộng lớn.
Đó cũng chính là Độc Lâm, cũng là khu cấm địa ở Liêu quốc cho đến tận ngày nay.
Tiên nhân?
Tiểu Hắc nghe đến hai từ này thì chợt sửng sốt.
Ngay cả Diệp Thanh Hàn đang nghỉ ngơi trong Ngộ Đạo Thạch cũng chợt xung động.
Bố Đa Nhĩ Cổn tưởng Tiểu Hắc giật mình vì thời đại nào rồi lại còn có người kể chuyện thần thoại thì vội giải thích:
- Đây là truyền thuyết được lưu truyền từ rất xa xưa bên trong độc sư hội.
Vị tiên nhân đó có thật hay không thì chúng ta không biết nhưng vị độc sư đầu tiên chính là một vị có trách nhiệm chăm sóc cho "Thần Cổ".
Vị tiên nhân kia đã truyền dạy cho vị kia cách phân biệt độc vật và tác dụng của chúng.
Cũng từ đó mà vị kia dựa vào những kiến thức đó mày mò nghiên cứu khai sáng ra chức vị độc sư.
- Sau này không biết vì lý do gì mà vị tiên nhân kia chợt rời đi không lý do.
Các đời hậu nhân của vị độc sư kia vẫn tiếp tục phục vụ cho "Thần Cổ", rồi bỗng một ngày có một sự kiện khủng bố đã xảy ra.
Trong sách cổ chỉ nói lại là hầu như toàn bộ độc sư đã chết bởi sự kiện đó.
Số ít người sống sót chạy ra khỏi Độc Lâm và từ đó khu rừng đã trở thành cấm địa của cả Liêu quốc.
Bất kỳ ai dám bước chân vào thì coi như cửu tử nhất sinh, hầu như không thấy trở ra được.
Một truyền thuyết thú vị!
Người khác có thể không tin vào chuyện thần thánh nhưng Tiểu Hắc không thể không tin.
Bởi vì bản thân nó chính là một tu tiên giả hàng thật giá thật nha.
"Sư phụ, không ngờ rất lâu trước đây lại có tu tiên giả xuất hiện.
Nghe lời kể của tên độc sư thì có vẻ cảnh giới của vị kia rất cao thâm."
Tiểu Hắc khẽ truyền âm cho Diệp Thanh Hàn.
Đây là lần đầu tiên nó nghe kể về một tu tiên giả từng xuất hiện tại địa cầu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác phấn khởi khó tả.
Cũng giống như loài người một ngày phát hiện ra mình không cô đơn giữa vũ trụ bao la vô tận.
Bây giờ đã có người đi trước thì việc khám phá theo sau không còn là chuyện viễn vông nữa.
Ít nhất nó cho Tiểu Hắc thêm hi vọng và động lực để tiếp tục cố gắng.
Không sợ khó khăn tột cùng, chỉ sợ không có mục tiêu để tiến lên, hoàn toàn lạc lối.
"Hừm, khi đến giới diện này lão phu cũng đã cố gắng tỏa thần thức để tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì.
Xem ra vị đạo hữu kia đã rời khỏi đến một giới diện cao hơn rồi.
Điều này rất tốt, nếu chúng ta có thể dựa vào con đường của vị kia để lại biết đâu lại thành công."
Diệp Thanh Hàn cũng rất phấn chấn.
Hiểu biết càng nhiều sẽ càng tuyệt vọng, ông ta biết được độ khó của việc quay trở lại linh giới.
Cho nên truyền thuyết kia chẳng khác nào cọng rơm để ông ta bám víu vào.
Với nhãn lực của mình, Diệp Thanh Hàn chỉ cần đến Độc Lâm kia liếc qua một cái là sẽ có thể chứng thực được thực hư của câu chuyện.
Bố Đa Nhĩ Cổn không biết hai sư đồ Tiểu Hắc đang âm thầm trao đổi, ông ta bèn giải thích thêm:
- Nơi nuôi dưỡng "Thần Cổ" ở trung tâm của Độc Lâm là có thật.
Có vài vị độc sư tài ba lỗi lạc vì muốn tìm bí mật của "Thần Cổ" đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng và đi sâu vào trong Độc Lâm, kết quả tuy hầu hết đều thất bại nhưng có