- Haha, không ngờ tự dưng lại có miếng bánh trên trời rớt xuống.
Tiểu Hắc đắc ý cười to.
Nó ngồi dựa vào chiếc ghế dài, cầm lấy một miếng dưa hấu ngọt nước cắn xuống.
Bùi Lăng thì run rẩy một bên vẫn không dám động đậy.
Mười lăm phút sau vẫn không thấy Tiểu Hắc đoái hoài đến mình, lão ta đánh dạn lên tiếng:
- Tiểu Hắc công tử...ta...
- Bùi trưởng môn, ngươi cũng là thân bất do kỷ, ta cũng rất hiểu.
Ngươi không cần phải lo lắng.
Tiểu Hắc tùy ý phất tay, giọng điệu hờ hững.
Nó càng làm vậy, Bùi Lăng càng sợ hãi, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Tuy lão ta là cường giả địa cấp, nhưng đối đầu với độc sư đoàn vẫn vô lực, đành phải khuất phục.
- Được rồi, không cần phải đoán già đoán non.
Ta vốn không trông cậy các ngươi có thể khí tiết hi sinh, dù sao chúng ta cũng chỉ có quan hệ giao dịch mà thôi.
Lại đây, uống cốc rượu nào, nhìn ngươi thật mất mặt, chẳng có tí phong phạm cường giả tí nào cả.
- Khụ khụ, lão phu xấu hổ không dám nhận.
Bùi Lăng ho khan, mặt mày đỏ cả lên.
Đường đường là địa cấp lại bị kẻ khác uy hiếp, còn bán đứng đối tác mà bản thân đang muốn giao hảo.
- Tùy ý ngươi vậy, ta có việc phải làm, ngươi có thể rời đi.
Cũng không quan tâm lão già Bùi Lăng suy nghĩ thế nào, Tiểu Hắc thoáng cái đã chạy về mật thất.
Nó cần phải chuẩn bị vài thứ để hỗ trợ đám độc sư bồi bổ cơ thể, đây là khách hàng lớn nha, không thể qua loa được.
"Đồ đệ ngốc, ngươi thật sự muốn đến cái nơi gọi là "Cổ Thần" điện kia để tìm kiếm tài nguyên luyện đan sao?"
Diệp Thanh Hàn ít khi tự lên tiếng lại bỗng dưng xuất hiện hỏi một câu khiến Tiểu Hắc thoáng ngẩn người, sau đó nó liền hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sư tôn, có gì không ổn sao?
"Ngươi thông minh sáng dạ, đáng tiếc lịch thiệp vẫn còn quá ít ỏi.
Ngươi có từng nghĩ một tu tiên giả tạo ra cả một khu rừng độc chẳng lẽ chỉ vì thú vui lúc rảnh rỗi sao?"
Diệp Thanh Hàn thở dài, bắt đầu giảng giải.
Tiểu Hắc chưa từng tiếp xúc với thế giới tu sĩ nên vẫn còn rất hạn chế về mặt hiểu biết.
"Giới diện này linh khí mỏng manh, gần như không có tu sĩ tồn tại.
Vậy vị kia đến từ đâu? Ngươi có biết việc xuyên qua vị diện khác có bao nhiêu khó khăn không? Cho dù có thì tu sĩ cũng mong muốn đến vị diện cao cấp hơn, không ai lại chạy đến vị diện thấp kém như nơi này cả"
- Nói vậy không lẽ vị tu sĩ kia...
Tiểu Hắc rất nhanh đã nắm bắt được dẫn dắt của Diệp Thanh Hàn.
"Đúng thế, nếu ta đoán không lầm thì vị kia chắc chắn đã đến nơi này do một tai nạn hoặc lý do bất đắc dĩ nào đó.
Cho nên hắn ta nhất định phải tìm cách nhanh chóng trở lại nơi thuộc về mình."
Từng là một trong những tu sĩ có tu vi cao thâm, Diệp Thanh Hàn không khó để đoán ra được chân tướng của sự việc.
"Cho nên, cái Cổ Thần kia không đon giản là một con Cổ sủng của vị đạo hữu kia.
Với lại, nếu là thú sủng thì tại sao khi rời đi, hắn không mang theo cả Cổ Thần kia?"
Nghe sư phụ phân tích đến đây, Tiểu Hắc chợt tái mặt.
Nó cảm giác có rất nhiều thứ không thích hợp, có vẻ việc xâm nhập Cổ Thần điện kia nguy hiểm hơn nó suy nghĩ rất nhiều.
"Sợ hãi rồi chứ gì? Khà khà! Theo ta phán đoán thì Thần Cổ kia chỉ là một loại cổ có tác dụng bổ trợ linh lực hoặc chữa trị cho tu sĩ kia.
Sau khi đã sử dụng xong thì tên kia cũng không còn cần đến nữa.
Nhưng trải qua rất nhiều năm tháng, cổ trùng kia nếu không chết thì cũng sẽ phục hồi được một phần rồi.
Ngươi đi vào nơi nó nghỉ ngơi sẽ chẳng khác nào nộp mạng cả."
Con mẹ nó, một con côn trùng sống gần cả ngàn năm.
Đó không phải là thành tinh rồi hay sao? Tiểu Hắc chỉ nghĩ đến thôi mà cả người đều sởn cả gai óc.
"Haha, ngươi không cần quá lo lắng.
Chỉ cần tiểu tử ngươi đột phá đến luyện khí trung kỳ liền có thể tu luyện Liễm Khí Tức bí thuật, khi đó việc xâm nhập cũng không phải không có hi vọng.
Vả lại, con cổ trùng kia cả nghìn năm qua vẫn không rời khỏi nơi của mình thì có thể thấy nó bị tổn hại rất nặng.
Ngươi phải biết yêu thú sống lâu hơn nhân loại rất nhiều, côn trùng lại càng đặc biệt, chúng có thể sống vô cùng lâu.
Có một số loài lại thích ngủ đông, một lần ngủ có khi vài trăm năm đến vài nghìn năm không chừng đấy."
Vài nghìn năm?
Má ơi một con con trùng nhỏ bé mà tuổi thọ còn dài hơn cả một quốc gia.
Thật sự nghe mà hãi hùng.
Tiểu Hắc khẽ nuối nước bọt một cái.
Một nghìn năm thì dù là một con kiến cũng có thể tu luyện thành tinh đấy, nó chỉ mới bước chân vào tu tiên đạo thì sao có thể so sánh.
Cũng may là sư phụ đã nói con con trùng kia có vẻ bị thương rất nặng.
Nếu không nó có lẽ đã sớm làm gỏi cả thế giới rồi.
Phải tăng cường thực lực nhanh chóng, nếu không thì cũng đừng nghĩ đến việc đến gần Độc Lâm kia.
Tiểu Hắc xiết chặt nắm đấm, rồi lại vùi đầu vào việc luyện chế đan dược.
Tốc độ của Bố Đa Nhĩ Cổn không chậm.
Đến ngày thứ hai ông ta đã xuất hiện cùng với ba người khác, tất cả đều mặc đồ đen kín mít đặc trưng của độc sư.
Đặc biệt, đích thân Nghiêm quản sự lại dẫn đường, xem ra người đến không đơn giản.
Tiểu Hắc chú ý đến lão già đi ở giữa.
Từ khí chất của lão đến thái độ cung kính của mấy người còn lại thì có thể nhận ra địa vị của lão ta là cao nhất ở đây.
- Tiểu hữu, đúng như hứa hẹn, ta đã đến đây.
Bố Đa Nhĩ Cổn nhìn thấy Tiểu Hắc thì khuôn mặt nhìn khô khan lại nở ra nụ cười.
Đúng vậy.
Là nụ cười thật lòng, không chút giả dối nào cả.
Sau khi trở về thông báo với sư phụ của mình, ngay lập tức Bố Đa Nhĩ Cổn liền được kiểm tra thân thể cực kỳ kỹ lưỡng.
Cuối cùng, qua rất nhiều bài kiểm tra đã xác định cơ thể ông ta không có vấn đề gì.
Quả thật độc tính đã bị thanh trừ rất nhiều, nhìn vào không khác nào một tên độc sư mới vào nghề chứ không phải một gã trưởng lão thâm niên.
Kết quả này khiến cho Bố Đa Nhĩ Cổn vui vẻ cười đến không ngậm mồm được.
Có thể nói từ khi lọt lòng đến giờ ông ta chưa bao giờ cười nhiều đến thế, cả thể chất và tâm hồn như được thanh tẩy, bay bổng đến chín tầng mây.
Điều này cũng khiến cho Cát Nhãn Đài cả đời đều vững chải phải giật mình.
Nếu không phải giữ gìn hình tượng đại độc lão thì lão ta đã ba chân bốn cẳng sớm chạy đến tìm Tiểu Hắc rồi.
Càng ở vị trí cao, càng nắm quyền lực thì con người ta càng ham sống.
Cát Nhãn Đài đã sớm bị độc tố ăn mòn đến cạn kiệt, nếu không có gì bất