Kể từ khi chiến tranh nổ ra, nước Yên ngày càng tiêu điều, bị tàn phá nặng nề.
Ngoại trừ đại quân của Kim Duyệt tướng quân có chút lợi thế với lực lượng phản loạn của Trữ gia thì đại quân của Trần tướng quân và đại thống lĩnh đều gặp vô vàn khó khăn trước sức mạnh áp đảo của liên quân Liêu quốc ở phía nam và đại quân Tấn quốc phía bắc.
Ngoài ra, để đục nước béo cò, rất nhiều băng đảng tội phạm đã xâm nhập vào Yên quốc để cướp phá kiếm chác.
Bọn chúng thừa biết thời điểm loạc lạc này thì trị an gần như bằng không.
Bởi lẽ toàn bộ người có thể chiến đấu đều ra trận chống giặc, làm gì còn ai để duy trì trật tự cho dân chúng ngoài một số ít lực lượng tự vệ ít ỏi.
Trong số đó, Hắc Long bang chính là tổ chức tội phạm gây ra nhiều tội ác nhất.
Bọn này có thế lực trải dài khắp toàn thế giới, được liệt vào danh sách cần phải diệt trừ của hầu hết các quốc gia.
Thế nhưng chẳng nước nào đủ sức càn quét được những phần tử nguy hiểm này mà bọn chúng còn mua chuộc các quan chức nhà nước lẫn quân đội để thực hiện hành vi phạm pháp của mình.
Còn những ai chống đối bọn chúng nhiệt tình đều bị Hắc Long bang cho người ra tay ám sát, khủng bố dọa dẫm.
Rất nhiều phi vụ ám sát của bọn chúng đã diễn ra thành công càng khiến cho ác danh của chúng vang xa.
Lần chiến tranh này, Hắc Long bang không quan tâm nhiều đến việc cướp phá mà bọn chúng muốn bắt người.
Đúng vậy, là bắt cóc nạn dân.
Giá trị của một người sống là rất lớn.
Nữ có nhan sắc thì bán làm gái điếm, còn nam nhân thì trở thành nô lệ lao động.
Tàn nhẫn hơn một số người sẽ bị chúng giết hại để lấy nội tạng đem giao dịch ở các khu chợ đen.
Trên bầu trời, một chiếc máy bay có mang theo thương hiệu của Vạn Kim thương hội đang bay qua.
Chiếc máy bay này xuất phát từ Liêu quốc, không cần nói thì chúng ta cũng biết ai đang ngồi ở bên trong.
Để tiết kiệm thời gian, Tiểu Hắc và đám người Mộc Bình đã dùng máy bay của Vạn Kim thương hội để trở về nước Yên.
Việc phải nhờ vả Nghiêm Lục cũng là bất đắc dĩ, bởi vì nếu dùng máy bay dân sự sẽ dễ dàng bị tra hỏi thân phận.
Với lại nước Yên đang chiến tranh, không có sân bay nào hoạt động trừ sân bay tư nhân của Vạn Kim thương hội cả.
- Mọi người nhớ phải cẩn trọng, không được ham chiến để tránh rơi vào bẫy rập của kẻ địch.
Sau khi giải quyết xong chiến trường phía nam, đệ sẽ sớm hội ngộ với mọi người.
Tiểu Hắc dặn dò Mộc Bình và những người khác hết sức cẩn thận trước khi chia tay.
Cho dù tu vi cả đám đều đã đột phá địa cấp, song cao thủ võ đạo cũng chỉ là phàm nhân, nếu gặp phải vây công với vũ khí hạng nặng thì vẫn có thể ăn quả đắng ngay.
- Huynh sẽ nhớ kỹ, đệ cũng phải bảo trọng.
Vỗ vai Tiểu Hắc một cái thật mạnh, Mộc Bình như muốn nói với sư đệ của mình, ngươi phải sống sót đấy nhé.
Mặc dù anh ta có lòng tin rất lớn ở Tiểu Hắc.
- Haha, cáo từ.
Tiểu Hắc cười to lao ra khỏi máy bay bằng cửa thoát hiểm, sau đó liền bung dù ra.
Vốn Tiểu Hắc có thể dùng Ngự phong Thuật, có điều làm thế thì sẽ khiến cho đám người Mộc Bình kinh hãi mất.
Cho dù là võ giả lợi hại đến thế nào cũng không thể nhảy từ máy bay xuống đất được, trừ khi kẻ đó là siêu nhân trong phim truyền hình hoặc thần tiên mà thôi.
Cảm giác nhìn toàn bộ quan cảnh rộng lớn bao quát, từng căn nhà, rừng cây nhỏ xíu khiến Tiểu Hắc vô cùng thích thú.
Tu sĩ có thể dùng pháp khí phi hành, cứ nghĩ đến tương lai có thể bay lượn trên bầu trời bao la Tiểu Hắc lại không kiềm được hưng phấn dạt dào dâng lên.
- Đại ca, có kẻ nào đang nhảy dù xuống khu vực của chúng ta kìa.
Một đám người ăn mặc không cần hỏi cũng biết là thành phần bất hảo đang ngước lên trời chỉ chỏ, trong tay bọn chúng đều được trang bị súng ống tận răng.
Bên cạnh bọn chúng là rất nhiều thi thể của người lớn lẫn trẻ em, nhiều nhất là người già.
Còn phụ nữ và người trẻ thì bị trói lại không thể nhúc nhích.
- Ta vừa thấy kẻ này nhảy ra từ một máy bay dân dụng.
Chỉ có môt người thì chẳng có gì phải lo lắng cả, cứ bắn hạ nó cho ta.
Một tên to con có vẻ là đầu lĩnh lớn giọng ra lệnh.
Ngay lập tức có vài tên liền lấy súng ống ra chuẩn bị, bọn chúng còn đùa giỡn tựa như đang đi săn vịt trời.
Súng của đám ác tặc đều không phải trang bị như quân đội nên không thể bắn quá xa.
Do đó bọn chúng đều chờ đợi cho kẻ nhảy dù kia hạ xuống trong tầm bắn thì mới khai hỏa.
Cũng có một, hai tên muốn hù dọa nên bắn chỉ thiên vài phát.
- Hử, không ngờ ta lựa chọn khu vực không có giao tranh mà vẫn có kẻ muốn ra tay với ta?
Tiểu Hắc với thính lực hơn người tự nhiên phát hiện ra được tiếng súng vang lên.
Nó nhìn xuống thì thấy phía dưới có một đám người đang cầm súng ngắm về phía mình, xung quanh có rất nhiều thi thể thường dân.
- Số lượng không đông lắm, nếu không phải quân địch thì chắc là bọn thổ phỉ rồi.
Không khó để Tiểu Hắc phán đoán thân phận của mấy tên đang xem nó như bia để chuẩn bị tập bắn kia.
Mỉm cười mang theo chút sát khí, Tiểu Hắc liền đưa tay tháo dây dù ra.
- Haha, xem ra tên kia chắc đang sợ vỡ mật đó chứ.
Khoan, hả, tại sao hắn ta lại tháo dù ra, không phải sợ quá hóa liều rồi chứ?
Nhìn thấy người trên không trung tách khỏi dù rồi rơi xuống cực nhanh, trong một hơi thở đã biến mất thì cả đám ác tặc đều trơ mặt ra.
Vài tên cố gắng nã đạn theo nhưng chẳng được gì cả.
- Không nghĩ tới lại gặp một kẻ thần kinh.
Nhảy xuống như thế thì tan xác là cái chắc rồi.
Con mồi đột nhiên mất đi, đám ác tặc cũng không còn hứng thú gì nữa nên lại tiếp tục thu thập chiến lợi phẩm rồi định rời đi.
Đúng lúc này một tiếng nói lạnh lẽo vang lên bên tai bọn chúng:
- Này, các ngươi bắn ta xong lại muốn phủi mông bỏ đi sao?
- Là ai?...!Con mẹ nó, ngươi là kẻ vừa rơi xuống? Ngươi là ma sao?
Đám ác tặc nhìn thấy Tiểu Hắc thì sợ hãi lui lại.
Nhưng khi nhìn thấy quần áo Tiểu Hắc hoàn hảo không có tí bụi bẩn nào thì cả đám mới thở phào một hơi, còn hung dữ đáp:
- Khá lắm, tiểu tử thối, dám hù họa lão tử.
Để tao bẻ gãy hết tay chân của mày xuống đã.
Một tên vừa dứt lời, chưa kịp hành động gì đã thấy hai cánh tay của gã tự dưng đứt rời ra, hai chân cũng thế.
Gã ta chỉ kịp la lên rồi lăn ra ngất đi, máu tươi chảy ướt cả đất.
- Khốn kiếp, mau bắn chết nó.
Tên đại ca to con khóe mắt giật một cái vội quát lớn, đám đàn em của y lập tức giơ súng lên.
Đáng tiếc chưa một ai kịp khai hỏa thì tất cả đã ngã xuống, không kẻ nào còn thở nữa