Cách Tiểu Hắc không xa là cảnh một tên ăn mặc lôi thôi, xăm mình khắp người, khuôn mặt đỏ như gấc vì say rượu đang nắm lấy tay một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Bên cạnh cô ta còn có một bé gái trông còn nhỏ hơn Tiểu Hắc.
Bé gái lúc này cũng đang túm lấy ống quần tên lưu manh kia hét lên:
- Không được đụng vào chị tôi, ông là người xấu.
- Cút ngay con ranh.
Tên lưu manh hét lớn, hất tay một cái thật mạnh khiến đứa bé gái té ngã ra đất.
Vì nơi đây là khu vực buôn bán của đa phần người nghèo ở ngoại tỉnh cũng như các hàng hóa phi pháp nên những chuyện xô xát, ức hiếp người người khác xảy ra như cơm bữa.
Hầu hết mọi người xung quanh đều thể hiện thái độ bàng quan, không có chút ý tứ gì muốn ra tay giúp đỡ cả.
Được nước lấn tới, tên lưu manh định vồ lấy thiếu nữ để sàm sỡ thì một viên đá bay đến trúng ngay vào đầu gối của gã.
Thế là hắn ta đau đớn ngã vật ra ôm chân đau đớn, trông chật vật vô cùng.
- Chỉ có chút bản lĩnh ấy cũng đòi đi ức hiếp con gái người ta.
Thật là phế vật.
Cút ngay! Nếu lần sau còn để ta gặp lại thì ngươi sẽ phải vào bệnh viện nằm vài hôm đấy.
Tiểu Hắc liền cố dùng một tư thế tiêu soái xuất hiện, một chân đá lên người tên lưu manh khiến hắn ta lăn ra xa mấy vòng.
Có điều trông một đứa trẻ đen đúa, gầy ốm đang cố tỏ ra thần thái thật ngầu thì ấn tượng lại gây ra cho người nhìn có chút sai sai.
Tên lưu manh rất muốn chửi lại vài câu, song cái chân của gã lại đau đơn như bị gãy lìa.
Gã thật không hiểu, chỉ là một hòn đá nhỏ thôi mà sao lại có thể gây sát thương lớn đến vậy.
Cuối cùng, dù không cam lòng, tên này vẫn phải cố gắng lê một chân còn lại chuồn thẳng một đường.
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, thiếu nữ trông có chút sững sờ, còn cô em gái thì ánh mắt ngây thơ đầy sùng bái nói:
- Tiểu ca ca thật lợi hại quá.
- Haha chỉ là tiện tay mà thôi.
Khoác tay cười to, Tiểu Hắc cảm thấy thật vi diệu, không nghĩ đến có ngày nó cũng trở thành anh hùng trừ gian diệt bạo, bảo vệ bách tính.
Bấy giờ, thiếu nữ mới phản ứng lại, liền vội mỉm cười như hoa nở:
- Đệ đệ, thật cám ơn ngươi.
Nhìn nụ cười của thiếu nữ, Tiểu Hắc có chút ngây ra.
Cô nàng này ăn mặc quê mùa, có vẻ như người dân tộc thiểu số, trang điểm rất nhạt, da trắng, môi hồng.
Tổng quan có thể gọi là một mỹ nữ khiến nhiều người ta say đắm.
Nếu là một gã đàn ông nhìn mình chằm chằm một cô gái thì sẽ rất là bất lịch sự.
Song Tiểu Hắc chỉ là một đứa bé, hình ảnh của nó lại khiến người ta thấy ngây ngô, đáng yêu.
- Ta tên là Mộ Linh Nhi, còn đây là em gái của ta gọi là Mộ An Hoa.
Nghe giọng nói êm ái của thiếu nữ, Tiểu Hắc mới nhận ra mình đã thất thố bèn gãi đầu cười đáp:
- Đệ tên là Tiểu Hắc, đệ...
Câu giới thiệu của Tiểu Hắc bị gián đoạn bởi tiếng kêu như trống phát ra từ bụng của Mộ An Hoa.
Cô bé đỏ mặt cúi đầu lí nhí nói:
- Xin lỗi, muội chỉ là đói bụng quá.
Mấy ngày nay muội và tỷ tỷ chưa bữa nào được no bụng cả.
Nhìn hai chị em khuôn mặt tái nhợt thất sắc, Tiểu Hắc biết cô bé không nói dối.
Chính bản thân nó cũng từng phải bữa đói bữa no, vật lộn để sống ở khu ổ chuột cơ mà.
Giờ đây nó dường như thấy lại hình ảnh của mình, trong lòng không khỏi xót xa đồng cảm.
Đắn đo vài giây, nó liền lên tiếng:
- Muội và tỷ đi theo ta đi.
Bảo đảm hai người sẽ không lo chỗ ăn ở nữa.
Trong người vốn không có xu nào, Tiểu Hắc chỉ đành nghĩ đến việc dắt hai chị em về Mộc gia.
Mấy tháng nay, nó ăn ngủ đầu no ấm nên làm gì cần phải xin Mộc Bình tiền tiêu vặt cơ chứ.
- Không được, hai chị em ta vừa mới được đệ ra tay cứu giúp, lý nào lại còn mặt dày đòi hỏi gì thêm nữa chứ.
Linh Nhi là một cô gái bụng da thuần lương, không có tý tâm địa xấu xa nào.
Do đó, dù hoàn cảnh của hai chị em hiện tại rất thảm hại, cô ta cũng không muốn lợi dụng lòng tốt của bất kỳ ai.
Nhìn ra được thiếu nữ không phải giả dối, Tiểu Hắc âm thầm tán thưởng trong lòng.
Chí ít chị gái này thanh cao hơn bản thân nó nhiều, nếu đổi lại là Tiểu Hắc thì nó sẽ không từ chối bất cứ cơ hội nào để có thể tồn tại.
Đùa sao, giữa no bụng và khí tiết thì tất nhiên là nó sẽ chọn no bụng rồi.
Còn khí tiết, ngủ một đêm sẽ đầy lại mà thôi.
Dẫu tư duy lựa chọn cách sống khác nhau, Tiểu Hắc lại chẳng hề có ý mỉa mai những người sống thiện lương bao giờ.
Có thể giữ được tâm hồn trong sáng giữa nhân sinh đầy rẫy khó khăn là một thử thách không hề đơn giản.
Con người sẽ thoái hóa dần vì chính những thứ nhỏ nhặt nhất mà họ không hề hay biết.
Con người có thể lựa chọn chết như những người hùng, hoặc sống đủ lâu để thấy mình biến thành quỷ dữ.
Tiểu Hắc có giới hạn của mình, nó có thể ăn cắp vặt để mưu sinh nhưng sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tán tận lương tâm để tồn tại cả.
Hiện tại, nó cảm thấy nếu mình không ra tay giúp đỡ thì có thể hai chị em này sẽ khó mà vượt qua được những ngày sắp tới.
Chưa tính đến Huyền Kinh đầy những kẻ xấu xa đầy quyền lực, nếu rơi vào tay của bọn họ, hai người này sống còn thàm hơn chết.
Do đó, nó quyết tâm phải ra tay nghĩa hiệp thêm lần nữa.
- Hì hì, ta cũng không phải nói là sẽ nuôi hai người.
Hiện giờ, đệ cũng là người ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Nếu hai người đồng ý thì có thể làm công việc lặt vặt ở gia phủ của sư huynh của ta, huynh ấy là người rất thích giúp đỡ người khác.
Nhất định sẽ không từ chối mà thu nhận hai người.
Phát thẻ người tốt cho Mộc Bình, Tiểu Hắc liền có một cái cớ để thuyết phục hai chị em họ Mộ.
- Được rồi, để tỷ dọn dẹp một chút đã.
Hơi do dự một lúc Mộ Linh Nhi mới cắn răng gật đầu đồng ý.
Cô ta không đành lòng nhìn tiểu muội mình bị cơn đói hành hạ.
Hơn nữa cậu nhóc nhỏ hơn mình vài tuổi trước mặt nhìn cũng không phải người xấu.
Mới vừa rồi, cậu ta còn đánh đuổi tên lưu manh giúp chị em cô mà.
Lúc này, Tiểu Hắc mới chú ý đến mấy món hàng mà chị em họ Mộ bày bán trên vỉa hè.
Tất cả phần lớn đều là những lá bùa được vẽ bằng những chữ viết hay hình thù kỳ lạ.
Tính hiếu kỳ nổi lên, nó cầm một lá bùa lên xem thì cảm giác có chút khác lạ.
"Sư phụ, lá bùa này có hiệu nghiệm thật không? Sao con lại cảm nhận được một tia linh khí cực kỳ mỏng manh bao quanh."
Lặng lẽ truyền âm trao đổi thắc mắc của mình với Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc tiện tay lấy thêm một lá bùa khác để quan sát.
"Đây là hình thái sơ đẳng nhất của phù lục.
Có vài tác dụng đơn giản như thanh thần, trừ tà, chúc phúc, cầu tài.
Do dùng linh vận của trời đất nên phù lục cơ bản nhất cũng sẽ có linh khí dù là rất yếu ớt.
Khặc khặc, phù lục chi đạo bát đại tinh thâm.
Dù là lão phu cũng chỉ có thể gọi là hiểu biết một chút da