- Ngươi rốt cục là thần thánh phương nào?
Quỷ Phong nghiến răng nhìn Tiểu Hắc mà trong lòng không khỏi tuyệt vọng.
Ỷ tượng lớn nhất của gã đã mất, hộ vệ bên cạnh không còn một ai.
Còn nói về trốn chạy thì thật xin lỗi ...!Tốc độ của tên nhóc trước mặt quá nhanh, chỉ sợ gã vừa xoay người chưa trốn được bao xa đã bị đối phương đuổi kịp rồi.
- Ngươi có vẻ có nhiều câu hỏi quá nhỉ?
Ném Bồi Hoàn Đơn cho Mộ Linh Nhi để đút cho Mộc Bình uống.
Tiểu Hắc đã yên tâm phần nào, nó cầm thanh chủy thủ trên tay ra, dùng tốc độ nhanh nhất của Ngự Phong Thuật như một tàn ảnh lao về phía Quỷ Phong.
Với một tên pháp sư, sức chiến đấu nếu không có oán linh bên cạnh thì chẳng khác nào hoàng cấp phổ thông kém cỏi nhất.
Gã ta còn chưa kịp phản ứng gì thì cảm thấy yết hầu của mình ngọt lịm và rồi hai tay ôm cổ kêu lên vài tiếng khó nghe xong thì đổ gục xuống.
Hiện ra bên cạnh Mộc Bình, khuôn mặt Tiểu Hắc tràn đầy lo lắng khác hẳn với bộ dáng sát thần không lạnh lùng khi xuống tay với kẻ thù.
Thật khó tin được một đứa trẻ mười tuổi đầu lại là một đại ma đầu giết người một cách lãnh cảm đến thế.
Điều này Diệp Thanh Hàn đã sớm dự liệu, lão không hề khuyên can gì cả, bởi vì lão hiểu ở linh giới kia, nơi cá lớn nuốt cá bé, nhân tính là thứ hết sức xa xỉ.
Nếu đệ tử của lão không trui rèn được tính cách dứt khoát mà mềm yếu như nữ nhân thì kết cục không nói cũng đoán được.
Muốn hữu tình, muốn bao dung, muốn bác ái trước tiên phải có thực lực cái đã.
Kẻ yếu không có bất cứ quyền gì cả, cho nên cần phải thật tỉnh táo mới vùng vẫy được giữa thế giới rộng lớn đầy những cạm bẫy chết người.
Dùng kim châm cứu truyền linh lực để giúp Mộc Bình chống đỡ, Tiểu Hắc thở hắt ra.
Nguy cơ đã được hóa giải, nó bắt đầu tiến hành sơ cứu cho Mộc Lam và Chí Viễn.
Hai người đều bị oán linh bám thân hút dương khí nên chỉ cần truyền linh lực vào là hóa giải được.
Lúc tỉnh lại, Chí Viễn sợ hãi thốt lên:
- Cái cảm giác khi nãy thật khủng khiếp, nó lạnh lẽo đến tận linh hồn giống như khi phụ thân và Cầm Vân đang tranh đấu với nhau vậy.
Sắc mặt có chút trắng bệch, Chí Viễn hồi tưởng lại cảnh tượng bị oán linh tấn công và kể lại trải nghiệm của mình.
Điều này khiến Tiểu Hắc chau mày một thoáng, nó nói:
- Có lẽ giữa Cầm Vân và tên sát thủ điều khiển oán linh kia có quan hệ sâu xa nào đó.
Tạm thời anh cứ tịnh dưỡng, em phải đi tìm An Hoa cái đã.
Quá vội vã lo cứu viện Mộc Bình, Tiểu Hắc đã quên mất Mộ An Hoa.
Rất may là cô bé tí tuổi kia rất thông minh, khi nghe thấy tiếng súng lại không thấy Tiểu Hắc đâu thì vội vàng trốn vào nhà vệ sinh khóa chặt cửa lại.
Khi Tiểu Hắc tìm được Mộ An Hoa thì cô bé mới òa lên khóc dữ dội, khổ cực lắm Tiểu Hắc mới dỗ dành được.
Tiểu Hắc cũng thầm cảm tạ trời phật, nếu An Hoa có mệnh hệ gì thì nó sẽ phải hối hận cả đời.
Cõng Mộ An Hoa trên lưng, Tiểu Hắc lại trở về hình ảnh một đứa trẻ vui vẻ, vô tư.
Cơ mà nhìn cảnh Tiểu Hắc cười ngây ngô trong khung cảnh một buổi tiệc đầy máu tanh thì chẳng hợp nhau tí nào, còn có chút gì đó rờn rợn người.
- Sư huynh, ngươi tỉnh rồi à?
Mỉm cười nhìn Mộc Bình, Tiểu Hắc đá mắt một cách thâm ý.
Mộc Bình hiện tại đang gối đầu trên người của Mộ Linh Nhi, làm sao anh ta không hiểu ý tứ đen tối của đứa sư đệ mình nên liền trừng mắt với Tiểu Hắc.
Mộc Ánh Tuyết và mọi người trong Mộc gia đều biết chuyện của Mộc Bình và vị nữ tử họ Mộ nên cũng cười rộ lên khiến Mộc Bình chỉ biết đỏ mặt, hận mình không thể giả bộ ngất lâu thêm một lúc.
- Sư đệ, bọn sát thủ lần này vẫn là ...!Ẩn Sát?
Tìm một cái cớ để nói sang chuyện khác, Mộc Bình khuôn mặt nghiêm túc đổi chủ đề.
Biết sư huynh mình da mặt rất mỏng, Tiểu Hắc cũng không muốn trêu chọc thêm, nó chỉ gật đầu đáp:
- Đúng vậy, xem chừng nếu chúng không giết được Mộc thiếu gia của chúng ta thì sẽ không bỏ cuộc đâu.
- Đúng là một lũ điên, ta sẽ nói với ông nội để yêu cầu thêm người truy quét bọn man rợ đó.
Mộc Ánh Tuyết hai mắt đỏ hoe lớn tiếng nói, bạn bè cùng trường của cô đã bị sát hại rất nhiều đêm nay.
Nếu không có Tiểu Hắc, e rằng ngay cả bản thân cô và các huynh đệ cũng khó lòng sống sót rời khỏi.
- Đội điều tra đặc biệt của Long Thần đang ở đâu? Không phải bọn họ tự tin vỗ ngực nói rằng Huyền Kinh đã an toàn rồi sao?
Mộc Trữ tức giận lên tiếng.
Nếu không phải vì lời đảm bảo của Trương Thiết Hán thì Mộc gia cũng không bỏ đi việc bế môn của mình.
Tất nhiên, trong việc này, nếu không phải vì tình cách ham chơi, không chịu gò bó của những thanh niên như bọn gã thì Ẩn Sát chưa chắc đã dễ dàng có cơ hội như vậy.
- Long Thần?
Nghe thấy hai chữ "Long Thần", ánh mắt Tiểu Hắc chợt sắc lại, tỏa ra nhàn nhạt chút sát khí.
Người xung quanh không nhận ra được dị trạng của Tiểu Hắc, duy chỉ có Mộc Bình có tu vi hoàng cấp nên đã phát hiện được nhưng anh ta chỉ im lặng tức thời không nói gì cả.
Mộc Bình rất hiểu sư đệ của mình, nếu chyện có thể khiến Tiểu Hắc nổi lên tâm tư muốn giết người thì ắt chẳng phải chuyện thường tình.
Nói không chừng Long Thần đã làm ra việc tày trời gì đó cụng không chừng.
So với ngày trước thì bây giờ nếu đặt Tiểu Hắc với Long Thần, Mộc Bình hoàn toàn lựa chọn tin tưởng đứng về phe sư đệ của mình không chút do dự.
- Đệ có việc đi đây một lát.
Đứng bật dậy, Tiểu Hắc để lại một câu nói rồi phóng đi mất.
Ai nấy đều đã chứng kiến bản lĩnh của Tiểu Hắc nên cũng không còn bất ngờ nữa mà thay vào đó là sự tò mò.
Mộc Dường đăm chiêu nhìn hướng TIểu Hắc biến mất rồi hướng Mộc Bình hỏi:
- Xem ra ngoài Bình đệ ra thì Tiểu Hắc cũng là chân nhân bất lộ tướng, kẻ làm huynh như ta đây tự cảm thấy thật hổ thẹn.
Hiểu được cảm giác thất bại trong lòng con trai của bác cả, Mộc Bình cười khổ trả lời:
- Là do đệ và Tiểu Hắc cơ duyên sâu dày được sư phụ truyền dạy một thân bản lĩnh.
Chứ nói về ngộ tính thì thật sự đệ chỉ kẻ tầm thường, không phải từ bé đã vậy rồi sao.
- Tầm thường sao? Huynh thấy những người nhìn không ra được tiềm năng của đệ mới là kẻ tầm thường.
Yên tâm đi, đệ và Tiểu Hắc mạnh mẽ chính là trợ lực lớn của gia tộc, cũng là niềm tự hào lẫn động lực cho các huynh đệ khác đuổi theo
Rất giống cha của mình, Mộc Dương tuy không có tư chất vượt trội nhưng tâm tính lại rất thành thục, trầm ổn hơn độ tuổi của mình.
Lời nói của anh ta cũng giúp cho Mộc Bình và các huynh đệ cởi bỏ được khoàng cách vô hình trong lòng.
Bằng tốc độ cực nhanh, chỉ vài phút sau, Tiểu Hắc đã đến được nơi nó nghe tiếng súng phát ra.
Ẩn thân nấp trên một cây cao, Tiểu Hắc âm thầm quan sát cuộc chiến giữa Long Thần và đám nghi binh