“Chuyện gì vậy?”, Diệp Viên Viên vẻ mặt kinh ngạc đi tới.
"Tôi cũng không biết, vừa rồi Trương Hồng Cường muốn giới thiệu chúng tôi với anh họ Chu Thao, kết quả là bọn họ đến đây nhìn không rõ đường đi, đều ngã ra đất, mặt mũi đều bầm tím hết, bạn Diệp gọi cho 120 đi, haizz, đúng là bất cẩn quá", Tần Long lắc đầu liên tục.
Diệp Viên Viên dở khóc dở cười, làm sao cô tin được?
Nhìn vào những vết sẹo trên cơ thể họ, rõ ràng là họ đã bị đánh gục bằng gậy.
Đây có phải là do Huy Thái Lang làm không?
Không thể nào!
Mặc dù Diệp Viên Viên không tiếp xúc nhiều với Huy Thái Lang, nhưng ở một mức độ nào đó cô biết rằng Huy Thái Lang không bao giờ có thể là đối thủ của những người như Chu Thao và Trương Hồng Cường.
Chẳng lẽ là Tần Long?
Điều đó cũng không thể nào? Cho dù có thêm Tần Long, hai người mà có thể đánh bại bảy tám người này sao?
Rốt…rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Quên đi, chỉ cần Tần Long không sao là được.
Diệp Viên Viên thở phào nhẹ nhõm, sai vệ sĩ đi gọi điện thoại.
"Bạn Tần Long, bạn Thái Lang, hai người lập tức đi theo tôi, tuy rằng hai người không sao, nhưng bọn họ bị thương, một khi nhà trường quy trách nhiệm, hai người sẽ gặp rắc rối, đi theo tôi, ngày mai tôi có thể làm chứng, việc bọn họ bị thương không liên quan gì đến hai người”.
Diệp Viên Viên vội nói.
Cô không thích những người như Trương Hồng Cường, vì vậy tất nhiên đứng cô sẽ về phía Tần Long.
“Vậy thì đa tạ”, Tần Long cười nhạt.
"Haha, Diệp Viên Viên không hổ là hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp lại tốt bụng".
Huy Thái Lang cười, nhưng vừa mở miệng đã chạm phải vết thương, đau đến nỗi không thở được.
Với sự giúp đỡ của Diệp Viên Viên, ngay cả khi đám Trương Hồng Cường có đi kiện cáo, Tần Long và Huy Thái Lang cũng không phải sợ hãi, dù sao thì thế lực nhà họ Trương cũng không là gì so với nhà họ Diệp.
Nhưng lúc này, Diệp Viên Viên mới đi được hai bước, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, trên trán túa ra mồ hôi lạnh, bước chân tựa hồ lảo đảo.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Vệ sĩ phát hiện có điều khác thường vội vàng hỏi.
"Tôi.
.
.
Tôi không sao, chúng ta về đi, về muộn bố sẽ lo lắng..".
Diệp Viên Viên nói, nhưng giọng nói lại vô cùng yếu ớt.
"Mau lái xe vào đây, lập tức mang thuốc cho tiểu thư uống".
Người vệ sĩ tái mặt vì sợ hãi và vội vàng hét lên.
Nhưng vào lúc đang nói chuyện, Diệp Viên Viên giống như tằm lột khỏi kén, toàn thân không còn sức lực, mắt mờ đi, người mềm nhũn ngã xuống đất.
Tần Long nhanh mắt nhanh tay, lập tức đỡ lấy cô.
"Tiểu thư! Tiểu thư!!!"
Các vệ sĩ sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vô cùng hoảng sợ.
Tần Long hai mắt híp lại, lập tức vung tay bắt mạch, sắc mặt trong nháy mắt căng thẳng.
"Tình trạng của cô ấy rất nguy hiểm.
Giờ đã quá muộn để đưa cô ấy đến