Tần Long tới rồi.
“Đù má, cậu ta dám tới thật!”
“Có kịch hay xem rồi!”
Đám đông bên ngoài bùng nổ, sôi sục.
Người trong câu lạc bộ Taekwondo cũng rất hào hứng.
Tuy nhiên mọi người ngạc nhiên hơn bởi sự xuất hiện của hoa khôi Diệp.
“Hoa khôi Diệp sao lại tới đây rồi!”
“Chẳng lẽ là lo lắng cho Tần Long sao?”
“Khốn kiếp! Lẽ nào tin đồn lan truyền là thật? Diệp hoa khôi thực sự thích Tần Long sao?”
“Ông trời ơi, đừng ác vậy chứ, nữ thần của tôi tại sao có thể bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu như vậy chứ?”
Có người than ngắn thở dài, có người bi thương tràn đầy, trong lòng không ngừng chửi rủa Tần Long ngàn vạn lần.
“Tần Long, cậu… cậu thực sự tới sao? Cậu đi trước đi, để tôi giải quyết chuyện này!”
Tư Khả Hân thấy mấy người đi tới, sắc mặt vô cùng lo lắng, vội vàng chạy tới nói.
Tần Long biết Tư Khả Hân bảo vệ mình như vậy chẳng qua là vì bệnh tình của Diệp Viên Viên chứ không phải vì có hảo cảm với anh.
Chỉ là câu này của Tư Khả Hân giống như đổ thêm dầu vào lửa trong thời khắc mấu chốt này vậy.
“Khả Hân, xem ra em thực sự thích thằng nhãi đó rồi!”
Hồ Á Luân tức giận nắm chặt tay, hai mắt nhìn Tần Long như thể muốn thiêu cháy anh thành tro bụi.
“Tần Long, mọi người về trước đi, tôi đã gọi giáo viên rồi, chỉ cần giáo viên tới, mọi chuyện sẽ xong xuôi”, Diệp Viên Viên lo lắng nói.
“Tôi có thể trốn được hôm nay, có thể trốn được ngày mai không? Huống hồ tôi cũng không thích để con gái ra mặt”.
Tần Long nhẹ giọng nói, trực tiếp đi vào trong.
Hơn nữa nếu như giáo viên tới thật thì đã tới lúc Hồ Á Luân gửi thư thách đấu rồi, e là có nguyên nhân gì đó mới khiến bọn họ không ra mặt, hoặc là có liên quan đến Trương Hồng Cường.
“Tần Long…”, Diệp Viên Viên thấy vậy lập tức lo lắng.
“Không hổ là đại ca, thà chết đứng còn hơn sống quỳ, đại ca yên tâm, em đã gọi 120 rồi, nếu như xảy ra chuyện gì, đảm bảo mấy phút là có thể sắp xếp nhập viện được”, Huy Thái Lang nói.
Tần Long liếc nhìn cậu ta một cái, nhất thời cạn lời.
Sau khi Tần Long đi vào, bên ngoài câu lạc bộ Taekwondo náo nhiệt hẳn lên, đám người càng thêm đông đúc.
“Ha ha, Tần Long, mày có bản lĩnh đấy, nhưng có những lúc, có bản lĩnh không đồng nghĩa với việc có năng lực”.
Trong mắt Hồ Á Luân hiện lên một tia ác ý, đi tới đấu trường, khinh thường hét lên: “Cút qua đây, hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, tao sẽ cho mày biết có một số người không được phép động vào”.
Tần Long cười nhạt đi tới.
Anh không muốn tranh chấp bằng miệng, đây không phải là phong thái thường ngày của anh, tuy nhiên nếu đã có người khiêu khích đến mức độ này, cho dù chỉ là một