Đế Quốc Chiến Thần

Chương 272


trước sau

Hội trưởng Đệ nhất là hô một tiếng: “Nguyên soái cẩn thận!”

Nhưng mà, một màn kế tiếp liền làm sắc mặt mọi người ở đây biến đổi đột ngột!

Chưởng của Bạch lão chưa chụp trúng Chu Hàn, Chu Hàn đã trở tay tát một cái mạnh làm lão bay ra ngoài.

Bạch lão tưởng tượng như thế nào cũng không tưởng tượng ra được, tốc độ ra đòn của Chu Hàn sẽ nhanh như vậy, đã thế còn vô cùng mạnh mẽ!

Một cái tát này tức khắc đánh đến mức mắt hắn đầy sao.

“Không nghĩ tới cậu thâm tàng bất lộ.” Bạch lão khó khăn lắm ổn định thân hình, mặt đầy không thể tin tưởng nói.

Chu Hàn thản nhiên lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Bạch lão, lặng yên nói: “Nếu không phải lão muốn mệnh của tôi, tôi cũng sẽ không nặng tay như thế!”

Bạch lão nghe Chu Hàn nói xong, tức khắc tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Ông ta rất không cam lòng nói một câu: “Tiếp.”

Dứt lời, cả thân hình Bạch lão lóe lên, trực tiếp nhào về phía Chu Hàn.

Nhưng mà còn chưa chờ ông ta đụng tới Chu Hàn, lại bị Chu Hàn đá vào bụng.

Sắc mặt Bạch lão đỏ lên, khuôn mặt bởi vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo.

“Bang!” Chu Hàn nâng bàn tay, đánh một cái khiến Bạch lão dính sát với mặt đất.

Bạch lão một tay che bụng, một tay che nửa bên mặt, trên mặt đất không ngừng lăn lộn kêu rên.

Từ mặt ngoài nhìn vào  đều sẽ nghĩ Chu Hàn đã làm Bạch lão bị thương không nhẹ.

Nhưng trong lòng Chu Hàn rõ ràng, cái này chỉ là kế sách tạm thời, lấy lui làm tiến của Bạch lão.

Nếu không đoán sai, đòn kế tiếp của Bạch lão xác suất rất lớn sẽ đột nhiên đánh mình một cái bất ngờ không kịp phòng ngừa!

Do Chu Hàn đã sớm dự đoán được từ trước cho nên lực chú ý của anh toàn bộ tập trung ở trên người Bạch lão, phòng ngừa đối phương đánh lén mình.

Nhưng mà đang lúc lực chú ý của Chu Hàn đều tập trung ở trên người Bạch lão, một người khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện!

Khi Chu Hàn phản ứng lại, đã muộn.

Một đạo thân ảnh đột nhiên lao tới phía Bạch lão, mục đích trực tiếp một kích lấy mệnh Bạch lão.

Mà Bạch lão một phần đang bị thương, một phần đang nghĩ ngợi tìm cơ hội lấy mạng Chu Hàn, đương nhiên không có tâm trí đề phòng người này.

Chu Hàn cùng Bạch lão tranh chấp, cho khách không mời này một cái cơ hội không thể tốt hơn.

Khách không mời mà đến xông lên, một chân hung hăng đá Bạch lão đang trên mặt đất lăn lộn.

Bạch lão không kịp phản ứng, cả người bị đá bay ra ngoài, chật vật vô cùng!

Chu Hàn thấy thế, sắc mặt hơi đổi.

“Người tới là người nào?” Anh quát một tiếng đồng thời vọt qua khách không mời kia.

Khách không mời mà đến là một lão giả, chất phác tuy rằng thoạt nhìn rất là chất phác, nhưng động tác lại rất sắc bén, một chiêu trí mệnh!

Chu Hàn thấy thế, tự nhiên không dám khinh thường lão giả chất phác này.

Đang lúc anh nghi hoặc thân phận đối phương mà đối phương lại trầm mặc không nói.

Thanh âm Mộc Đình Đôn cách đó không xa đột nhiên từ phía sau anh truyền đến.

“Họ Chu, thật là người mù mắt chó! Đây là Mộc gia lão tổ.” Cậu ta cười dữ tợn một tiếng nói.

Nghe Mộc Đình Đôn nói xong, Chu Hàn mày hơi nhăn lại.

Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến, một cái đại hội kế thừa Đường thị gia chủ, lại có thể làm ra oanh động lớn đến như vậy.

Không chỉ đưa tới Bạch lão, còn đưa tới Mộc gia lão tổ!

Cái này làm Chu Hàn bất ngờ đồng thời cảm thấy rất ngoài ý muốn.

“Mộc gia, giết tên họ Chu này trước đi, giết hắn xong gia tộc ta chắc chắn thắng a! Còn Bạch lão, kẻ điên kia, giờ phút này đã phế rồi, không cần lo ngại uy hiếp từ phía ông ta nữa.” Mộc Đình Đôn châm ngòi thổi gió nói.

Trong lòng Mộc gia lão tổ vô cùng rõ ràng cú đá vừa rồi của ông ta có bao nhiêu cường đại.

Đã thế một cước vừa rồi của hắn là trực tiếp đá vào phía trên eo Bạch lão.

Giờ phút này, Bạch lão vẫn còn lực đánh với bọn hắn là chuyện không thể nào, Mộc gia hắn giờ tự tin tin vô cùng, tự tin rằng chắc chắn sẽ không có kì biến cố nào đến từ phía Bạch lão nữa!

“Tiểu tử Họ Chu?” Giờ phút này, Mộc gia lão tổ xoay người nhìn phía Chu Hàn, đôi mắt lão hơi nhíu lại.

Chu Hàn trực tiếp đón nhận ánh mắt hắn, hai người đứng đối diện nhau, phảng phất chạm vào là nổ ngay một hồi ác chiến!

“Mộc gia?” Chu Hàn lạnh lùng cười, đạm nhiên nói ra một câu: “Chỉ sợ ngài không phải đối thủ của tôi, lui ra đi.”

Anh nói lời này nghe thì phong khinh vân đạm, lại cho người ta một loại đặc biệt đại đả kích.

Mộc gia lão tổ nghe vậy
tức giận cực kì, bất quá ông ta như cũ vẫn giữ bộ dáng chất phác, thật giống như dù có sự vật công việc gì xảy ra trước mắt cũng đều không thể thay đổi bộ dáng chất phác của ông ta.

Mộc gia lão tổ đã tới thất tuần, cho nên mới trở lại nguyên trạng chất phác này.

“Tiểu tử, cậu không nên quá kiêu ngạo.” Mộc gia lão tổ ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú Chu Hàn, hiển lộ ra một cổ trạng thái không chết không ngừng.

Đối với việc này, Chu Hàn không bỏ vào mắt.

“Vậy mời Mộc gia lão tổ đến đây.” Chu Hàn khóe miệng giương lên, nắm chặt tay, thể hiện mười phần sức lực.

Trận chiến này, anh muốn nhanh chóng đánh bại Mộc gia lão tổ.

Chu Hàn đánh giá Bạch lão, phát hiện đối phương rõ ràng đã không được.

Cũng chính bởi vì vậy, Chu Hàn mới vội vã đánh bại Mộc gia lão tổ.

Chu Hàn muốn đưa Bạch lão đi bệnh viện kịp thời.

Mặc dù Bạch Như Ngọc cùng Bạch Khinh Ca hai chị em kia không hiểu chuyện, mạo phạm Chu Hàn. Nhưng xét cho cùng, Bạch lão cùng Chu Hàn cũng không có thù oán gì sâu.

Nếu không lúc trước Chu Hàn đi Bạch thị cấm địa hỏi thăm Bạch lão, Bạch lão cũng không để Chu Hàn dễ dàng đi ra như thế.

Cho nên, ở trong mắt Chu Hàn, Bạch lão là một người khiêm tốn.

Còn việc Bạch lão hôm nay táo bạo như thế, luôn mồm kêu muốn đánh muốn giết hắn, chính là bởi vì Bạch Khinh Ca đã chết, Bạch Như Ngọc điên rồi.

Ông ta ở tuổi lúc xế chiều này, thể xác và tinh thần đều đặt ở người trẻ tuổi.

Hiện giờ người thì chết, người thì điên, dù là ai cũng sẽ không bình tĩnh được.

Cũng bởi vì vậy, Bạch lão mới vừa tới đã kêu đánh kêu giết.

Đang lúc Chu Hàn suy nghĩ, Mộc gia lão tổ thình lình đánh một chưởng về phía anh.

Một chưởng này, tốc độ cực nhanh, muốn tiêu diệt Chu Hàn!

Nhưng Chu Hàn giờ phút này rất là thong dong.

Mặt anh không gợn sóng, nhẹ nhàng nghênh đón.

Hai chưởng đập vào một chỗ, tức khắc nghe một thanh âm “Phanh” vang lên.

Ở đây mọi người đều cảm giác được áp lực lớn, thậm chí còn cảm nhận được uy hiếp tử vong!

Loại cảm giác này, làm tâm tình bọn hắn thật không tốt.

Ngay sau đó, Mộc Đình Đôn thấy rõ ràng kết quả giao chiến, sắc mặt liền bỗng nhiên trầm xuống!

Bởi vì anh ta rõ ràng nhìn thấy Mộc gia lão tổ giờ phút này ngã xuống đất hộc máu liên tục.

Mà Chu Hàn lại giống như người không có việc gì, chắp hai tay sau lưng, vẫn không nhúc nhích giống như núi cao đứng lặng tại chỗ.

“Mộc gia lão tổ!” Mộc đình đôn hét một tiếng, lập tức vội vàng bước nhanh về phía trước.

“Đừng tới đây!”

Mộc gia cố nén phun máu, nói: “Vừa rồi một chưởng kia có độc! Hiện tại trong 10 mét đều có kịch độc!”

Cá chết lưới rách.

Mộc gia lão tổ rõ ràng là muốn cá chết lưới rách!

Giờ phút này, tuy ông ta ngã ngồi trên mặt đất, nhưng bên trong đôi mắt lão lại lóe lên điên cuồng!

Cái vẻ điên cuồng này phảng phất như biểu hiện ra rằng thắng lợi đã thuộc về ông ta!

Mà sau khi Mộc gia lão tổ nói xong, Chu Hàn lập tức cảm giác được không thích hợp.

Kinh mạch cả người anh nháy mắt bị phong tỏa, không đợi Chu Hàn phản ứng lại, cổ họng lại đột nhiên ngọt ngọt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện