Đế Quốc Chiến Thần

Chương 274


trước sau

Tiết Minh Dương nghe vậy nhanh chóng lắc đầu: “Chu nguyên soái, thân thể bây giờ của Bạch lão gia trong tình huống hiện tại không thể sử dụng được Liệt Hỏa Đan, trừ khi ông ta ngại cái mạng của mình dài quá.”

Chu Hàn nghe thế trong lòng liền lo lắng, nhưng cũng không nói thêm một lời nào nữa.

Mà đúng lúc này, Tô Hàm với đám người Tiểu Trân đột nhiên đi tới.

“Chu Hàn, cuối cùng anh cũng đã trở về.” Tô Hàm vừa nhìn thấy Chu Hàn, lập tức nhào tới ôm lấy anh.

Chu Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của Tô Hàm, tỏ vẻ an ủi.

Mà Tiết Minh Dương lúc này cũng không đuổi đám người Chu Hàn ra khỏi phòng bệnh, lập tức bắt đầu tiến hành chữa trị cho Bạch lão gia.

Đột nhiên, bác sĩ Lê đột nhiên đi tới trước phòng bệnh, gõ nhẹ mấy cái vào cửa.

“Chu nguyên soái.” Bác sĩ Lê nở một nụ cười đầy nhợt nhạt, khẽ gật đầu với Chu Hàn.

“Chuyện gì thế?” Chu Hàn buông Tô Hàm ra, quay đầu hỏi bác sĩ Lê.

“Ngài có thể nói chuyện riêng với tôi một chút được không?” Vẻ mặt của bác sĩ Lê khiêm tốn, giống như có lời nào khó nói ra vậy.

Chu Hàn nhìn thoáng qua người Tô Hàm, cô đứng ở phía sau trầm ngâm nói: “Anh đi nhanh rồi mau trở về nhé, không có anh ở đây em hơi sợ.”

Chu Hàn gật đầu, lập tức ra khỏi phòng bệnh, đi vào trong một lối nhỏ cùng với bác sĩ Lê.

“Có chuyện gì vậy?” Chu Hàn đưa mắt nhìn bác sĩ Lê và hỏi ông ta.

Bác sĩ Lê cũng không giấu diếm gì, ông ta vô thẳng vào vấn đề chính: “Chu nguyên soái, chuyện là như thế này.”

“Mới khi nãy, sau khi tôi sắp xếp phòng bệnh cho mọi người xong, thì đột nhiên nhận được điện thoại của gia chủ Đường gia.”

“Đường gia chủ nhờ tôi nói lại cho ngài, mầm tai hoạ đã diệt trừ xong, mong ngài cứ yên tâm.”

Chu Hàn nghe thế thì hơi giật mình.

Anh biết rất rõ “Mầm tai họa” trong miệng Đường Trường Não là đang nói đến ai, khả năng lớn nhất chính là Đường Minh Minh.

Xem ra, Đường Minh Minh đã chết rồi.

Suy cho cùng, hiện trường lúc đó thật sự rất hỗn loạn, hơn nữa anh ta cũng bị Chu Hàn đánh đến mức sống chết không rõ.

Tình trạng như thế lại trì hoãn thời gian không mang đi chữa trị, còn sống được mới là lạ.

Giống hệt như một con cá không thể sống sót quá một giờ nếu bị phơi ở trên mặt đất dưới ánh nắng mặt trời vậy.

“Nhờ ông thay tôi chuyển lời tới Đường gia chủ, tôi thiếu ông ta một ân tình, đợi đến khi tôi từ Tuyết Thành trở về, nhất định sẽ tới thăm.” Chu Hàn dặn dò với bác sĩ Lê câu đó xong, lập tức xoay người rời đi không quay lại.

Bác sĩ Lê nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chu Hàn một lúc lâu,có chút không phản ứng kịp.

Ông ta mơ hồ cảm giác được Chu Hàn và Đường gia chủ đã thương lượng với nhau chuyện gì đấy rất quan trọng.

Chỉ là chuyện đó là gì,ông ta lại không đoán ra được.

Lúc này, ở bên trong phòng bệnh.

Tiểu Trân không biết từ khi nào đã xuất hiện.

“Nguyên soái, ngài đã trở về.” Tiết Minh Dương vừa nhìn thấy Chu Hàn quay trở lại phòng bệnh, lập tức cung kính chào hỏi, sau đấy nghiêng người nói nhỏ: “Tôi không thể cứu Bạch lão gia được.”

Dứt lời, Tiết Minh Dương cẩn thận quan sát Chu Hàn mấy lần, nhìn thấy biểu cảm của Chu Hàn có chút âm trầm.

Cậu vội vàng giải thích: “Thật ra là thế này, Bạch lão gia bị thương quá nghiêm trọng, hơn nữa ông ta tuổi già sức yếu, chân khí đã vỡ, võ công đã bị phế, người cũng không còn sống được bao lâu nữa.”

“Trước đấy khi còn ở trong Đường gia, Mộc gia đã đá một cú vào thắt lưng của Bạch lão gia khiến cho thắt lưng của ông ấy cũng bị gãy, đan điền bên trong cũng bị nổ,…”

Nghe Tiết Minh Dương nói xong, sắc mặt của Chu Hàn càng ngày càng trở nên khó coi..

Anh có chút không hiểu nổi, rốt cuộc những chuyện này là như thế nào?

Tuy nhiên, ở thời điểm này mọi thứ đều là sự thật, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Chu Hàn bước nhanh đi tới trước mặt của Bạch lão gia, đôi mắt của Bạc lão gia đã trở nên đục ngầu hơn rất nhiều, ông ta chớp mắt vài cái, tựa hồ không hề nhìn rõ được thứ gì ở trước mắt.

Đối với việc này, Chu Hàn cảm thấy rất tiếc..

Mà đúng lúc đó, đám người Bạch Hổ dẫn Bạch Như Ngọc tới đây.

Tới bây giờ, dáng vẻ của Bạch Như Ngọc vẫn điên khùng như lúc trước, liên tục cười lớn.

Bạch lão gia vừa nhìn thấy bộ dạng này của cháu gái, làm gì còn có tâm tư quan sát kĩ hơn, ông ta dứt khoát quay đầu đi chỗ khác.

“Bạch lão gia, tôi sẽ để cho Tiết Minh Dương chữa khỏi bệnh của cháu gái ông.” Chu Hàn nói một câu với Bạch lão gia, sau đấy nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương lập
tức hiểu ý, cho dù cậu không tình nguyện cho lắm, không hề có suy nghĩ muốn chữa trị cho Bạch Như Ngọc.

Nhưng đối với mệnh lệnh của Chu Hàn, cậu cũng không dám lơ là.

Không còn cách nào khác, Tiết Minh Dương đành phải làm theo chỉ thị.

Cậu đi tới trước mặt Bạch Như Ngọc, tát thẳng hai cái lên mặt cô ta.

Hai tiếng “Bốp, bốp” vang lên, mọi người trong phòng đều choáng váng.

Mọi người không thể nào nghĩ tới, Tiết Minh Dương nhận lệnh xong liền ra tay đánh người như thế.

Việc này khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ.

Lúc này, Bạch lão gia đã nghe rất rõ ràng, hai cái tát vừa rồi của Tiết Minh Dương quả thật rất vang dội.

Khi Bạch lão gia quay đầu lại, liếc mắt một cái là có thể thấy được trên gương mặt của cháu gái bảo bối của mình bị tát đến mức sưng đỏ cả lên.

Trong lòng ông ta lập tức nổi giận, đang muốn lên tiếng trách mắng Tiết Minh Dương.

Nhưng ông ta chưa kịp nói được câu nào, lại đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.

“Bạch lão gia!” Chu Hàn kêu lên.

Cùng lúc đó, Bạch lão gia vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào người Tiết Minh Dương..

Nhưng Tiết Minh Dương chỉ nhún vai một cách thờ ơ.

Bạch lão gia thấy thế, tức giận tới mức thiếu chút nữa tử vong tại chỗ.

“Tiểu Tiết, tôi kêu cậu chữa trị cho người ta, cậu lại làm gì thế?” Ngay lúc này, Chu Hàn cũng rất tức giận,anh quay đầu lại hỏi Tiết Minh Dương một câu.

Tiết Minh Dương nở một nụ cười với Chu Hàn, thành thật nói: “Nguyên soái, tôi tất nhiên là đang chữa trị cho cô ấy rồi.”

Tiết Minh Dương nhoẻn miệng cười, nói tiếp: “Nếu ngài không tin, thì hãy nhìn xem có phải bây giờ Bạch Như Ngọc đã tốt hơn lúc trước rồi không?”

Dứt lời, Tiết Minh Dương duỗi tay chỉ về phía Bạch Như Ngọc.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Bạch Như Ngọc, chỉ thấy Bạch Như Ngọc đang đánh giá mọi thứ ở xung quanh một cách nghi hoặc.

Cô ta không hề phản ứng gì trong một thời gian, như thể đã bị mất trí nhớ tạm thời.

“Như Ngọc!” Bạch lão gia vô cùng kích động nhịn không được mà kêu lên một tiếng.

Nghe thấy giọng nói của ông ta, Bạch Như Ngọc lập tức giật mình, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Bạch lão gia.

Một già một trẻ, cứ nhìn nhau như thế.

Bạch lão gia nhìn thấy cháu gái của mình quả nhiên đã khỏi bệnh, nhất thời vô cùng kích động.

Tuy vậy, ông ta vẫn còn hận Chu Hàn, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa,ông ta cũng sẽ không tha thứ cho Chu Hàn.

Cho dù hôm nay ông ta có chết, Bạch lão gia cũng sẽ chết không nhắm mắt!

“Bạch lão gia.” Đột nhiên, Tiểu Trân ở bên cạnh bước lại gần.

Cô lấy ra một cái hộp hình vuông cung kính đưa cho Bạch lão gia, trên mặt tràn ngập vẻ thành kính: “Đây là thứ ông nội nhờ cháu giao cho ngài, ông cụ còn muốn cháu chuyển lời cho ngài, sự việc của hai mươi năm trước, xóa bỏ toàn bộ.”

Nghe Tiểu Trân nói xong, Bạch lão gia lập tức ngẩn người.

Cả người ông ta giống như sắp rời bỏ thế giới này, đôi tay run rẩy nhận lấy cái hộp.

“Ai……” Cuối cùng, Bạch lão gia cũng không nói gì, chỉ thở dài một cách nặng nề..

“Thật không nghĩ tới, không nghĩ tới được.” Rất lâu sau, Bạch lão gia mới lắc đầu, gương mặt tràn ngập vẻ hối hận.

Ông ta yên lặng một lúc, sau đấy nhìn về phía Tiểu Trân.

“Tiểu Trân, cháu có muốn đồ vật nào hay có muốn làm điều gì không?” Bạch lão gia chân thành nói: “Ông có thể giúp cháu.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện