Đế Quốc Cuồng Lan

Dự lưu phục tử


trước sau

Tráng hán đi đến một chỗ cách Tiền Bất Ly không xa, do dự một chút, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, nhưng ánh mắt của hắn thì vẫn gắt gao chăm chú nhìn vào người tuổi trẻ kia, trong mắt tràn đầy cừu hận.

Người tuổi trẻ kia sợ hãi bò vài bước về phía trước, ý đồ cách xa tráng hán kia một chút, thế nhưng ánh mắt như bị bỏng của đối phương vẫn dõi theo gã, người tuổi trẻ kia đôi chút luống cuống chân tay, chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn hướng phía Tiền Bất Ly.

Không phải tất cả kẻ yếu đều đáng thương, Tiền Bất Ly nhìn chằm chằm vào tráng hán kia một hồi, thấp giọng ra lệnh: "Đỗ Binh, thu đội, chúng ta trở về."

Đỗ Binh sững sờ: "Đại nhân, vậy hắn. . . ." Đỗ Binh dùng ngón tay chỉ vào người trẻ tuổi kia.

Tiền Bất Ly cười cười: "Chúng ta sao có thể tổn thương một quý tộc? Tuy hắn phạm vào tội không thể tha thứ, chỉ có nội các mới có quyền lực xử phạt hắn."

Người tuổi trẻ kia nghe vậy vui mừng quá đỗi, cũng không biết gã lấy lực lượng từ nơi nào, gã lung la lung lay đứng lên từ trên mặt đất, nói năng lộn xộn: "Đại. . . . Đại nhân! Ta sẽ báo đáp ngài, nhất định sẽ báo đáp ngài, tiền. . . . Ta có tiền, đại nhân, ta còn sẽ đưa cho ngài một khối đất phong! Ngày mai. . . Ah không, lập tức, ta lập tức sẽ đem ngài đã cứu rỗi ta trải qua báo cáo cho nội các, anh dũng của ngài sẽ lập tức truyền khắp toàn bộ Cơ Chu quốc!"

"Anh dũng của ta?" Tiền Bất Ly cất tiếng cười to: "Chỉ cần ngươi không bẩm báo cho nội các tùy tùng chuyện ta trừng phạt tùy tùng của ngươi, ta cũng đã rất cảm kích ngươi rồi."

"Đại nhân, ngài đang vũ nhục danh dự của ta!" Người tuổi trẻ kia nghe thấy âm thanh có phần sợ hãi của Tiền Bất Ly, hai đầu lông mày lại hiện ra một tia ngạo khí: "Là bọn hắn mạo phạm ngài trước, ngài khiển trách bọn hắn là chuyện nên làm, cho dù ngài không khiển trách bọn hắn, sau khi ta trở về ta cũng muốn giáo huấn bọn hắn một trận."

Khác với dáng vẻ phấn khởi của gã tước sĩ trẻ tuổi, cừu hận trong mắt tráng hán kia đã hóa thành tuyệt vọng, thân thể của hắn khẽ run lên, hai tay thành hình chảo, đầu ngón tay lún thật sâu vào trong đất bùn.

"Ta cám ơn ngươi đã rộng lượng." Tiền Bất Ly mỉm cười di chuyển chiến mã, dẫn đầu phi ra ngoài ngoài sơn cốc, Đỗ Binh dùng lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh miệt, giục ngựa theo sát phía sau chiến mã Tiền Bất Ly.

Tước sĩ trẻ tuổi lộ ra thần sắc kinh ngạc, bất chợt gã kêu to lên giống như bị cuồng loạn: "Đại nhân, ngài không thể để lại một mình ta ở lại chỗ này a.... . . Đại nhân! Ngài. . . . ." Tiếng la của gã còn không kết thúc, gã đã bị tráng hán bừng tỉnh đại ngộ từ phía sau đánh ngã xuống mặt đất.

Tiền Bất Ly nghe thấy sau lưng vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương, thầm than trong lòng, xem ra mâu thuẫn giữa quý tộc Phúc Châu cùng cư dân Thổ tộc bản địa còn sâu sắc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Binh lính của hắn rõ ràng đang giúp vậy người trong thôn nhưng cuối cùng mấy hán tử xuất hiện lại không buông lỏng cảnh giác, như vậy xem ra phải áp dụng biện pháp đặc biệt đối với Phúc Châu!

Những sự kiện gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ rất dễ dàng mang đến hậu hoạn. Lần này chứng kiến người của đối phương ít, hơn nữa địa phương cũng vô cùng kín đáo, Tiền Bất Ly có lòng tin sẽ toàn diệt đối phương, nhưng làm nhiều hơn loại chuyện này sẽ khó tránh khỏi sẽ để lại sơ hở, do đó sẽ mang đến phiền toái khó giải quyết cho mình cùng Cơ Thắng Tình!

Kẻ làm tướng có thể bộc lộ tài năng, người làm chính trị thượng sách chính là giấu tài, hơn nữa Phúc Châu là một vùng đất hỗn loạn, chỉ dựa vào thủ đoạn cứng rắn thì không cách nào khống chế được, Cơ Thắng Tình mới tới, nhất định phải duy trì thái độ không thiên vị bên nào, như vậy mới làm cho bọn hắn có thời gian đầy đủ để hồi phục và nắm giữ được toàn bộ vùng đất này.

Tiền Bất Ly trầm tư một lát, chính đạo không dùng được, vậy dùng phương
pháp tà đạo để xử lý, thế nhưng. . . . Ai có thể đảm đương trách nhiệm này? Ánh mắt dò xét của Tiền Bất Ly đảo một vòng, sau khi tới trên người Tôn Trọng Đức, hắn mỉm cười.

Tôn Trọng Đức bị tiếng cười của Tiền Bất Ly làm cho sợ hãi, hắn không khỏi cẩn thận dò xét lại toàn thân mình, nhưng không thể phát hiện gì đó không đúng. Tôn Trọng Đức lại nghĩ lại tất cả hành động của mình, cũng không có hành động nào khiến cho thống lĩnh đại nhân mất hứng, thế nhưng vì sao Thống lĩnh đại nhân lại dùng loại ánh mắt này nhìn mình? Tôn Trọng Đức quay đầu đi, thấp thỏm dâng lên trong lòng.

Tiền Bất Ly mang theo các binh sĩ về tới trong quân, nơi trú quân vừa mới xây xong một nửa, bởi vì vừa mới giết người xong, trên người đám binh sĩ của Tiền Bất Ly còn lưu lại sát khí, trên người mấy người lính còn mang theo những vết máu đen, đương nhiên, rõ ràng nhất chính là trên lưng một con chiến mã đằng sau đội kỵ binh, nằm sấp thi thể một sĩ binh, những thứ này đều cho mọi người một tín hiệu rõ ràng.

Nhưng Cơ Thắng Tình không nhận ra những thứ này, chỉ cần nơi nào có tiền Bất Ly, tinh thần cùng lực chú ý của Cơ Thắng Tình đều tập trung đến trên người Tiền Bất Ly, nàng cười mỉm chạy ra đón chào, Tiền Bất Ly vội vàng nhảy xuống chiến mã, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Cơ Thắng Tình.

Nhiệm Soái tức thì nhanh chóng kéo Đỗ Binh sang một bên, thấp giọng hỏi thăm, mà Vương Thụy cũng vừa tới, ba người đứng tại đó thấp giọng thì thào một hồi.

"Bất Ly, ngươi là thống lĩnh, có chút việc nhỏ hãy cho bọn họ đi làm là được, ngươi không nên quá vất vả" Cơ Thắng Tình ôn nhu nói.

"Ta biết rõ." Tiền Bất Ly cười cười, thu hồi suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào Cơ Thắng Tình nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi, những ngày này ngươi gầy gò rất nhiều, ta nhìn ở trong mắt. . . . Đau trong lòng ...."

"Ngươi thì sao?" Cơ Thắng Tình cúi đầu xuống.

"Ta còn có chút sự tình phải xử lý một chút."

"Vậy được rồi, ta đi nghỉ ngơi." Cơ Thắng Tình yếu ớt nói, thế nhưng tay của nàng không có ý tứ buông ra, ngược lại càng nắm chặt.

"Đi đi, nghe lời." Tiền Bất Ly hạ thấp giọng: "Hôm nay là qua ngày cuối cùng, ngày mai sẽ đến huyện Lư Lăng. . . . . Ngươi cũng có vài ngày không tắm rửa"

Mặt Cơ Thắng Tình lại bắt đầu đỏ lên: "Vậy ngươi cũng cần phải sớm nghỉ ngơi."

Tiền Bất Ly nhẹ gật đầu, nhìn lướt qua phí sau, trầm giọng ra lệnh: "Tôn Trọng Đức, ngươi đi theo ta, những người khác ở lại chỗ này."

Tôn Trọng Đức mang theo tâm thần bất an đi theo Tiền Bất Ly vào trong soái trướng. Không lâu sau, trong soái trướng vang lên tiếng kinh hô của Tôn Trọng Đức, mấy thân vệ vội vàng nhấc màn cửa lên muốn xông vào trong nhưng lại bị Tiền Bất Ly nghiêm nghị đuổi ra.

Thời gian trôi qua rất lâu, Tôn Trọng Đức với vẻ mặt quái dị từ trong soái trướng đi ra ngoài, hắn lên tiếng gọi mấy thân vệ ngày bình thường ở chung với nhau rất tốt, đi vào trong một chiếc lều nhỏ bên cạnh soái trướng. Mấy người Đỗ Binh tuy rất ngạc nhiên trong lòng, nhưng không người nào dám đi qua nghe ngóng xem thống lĩnh đại nhân nói gì, Tiền Bất Ly quản thuộc hạ cực nghiêm. Việc gì có thể cho ngươi biết tự nhiên sẽ cho ngươi biết, tội danh dò hỏi việc quân cơ là điều không ai có thể chịu đựng nổi. Tất cả mấy người Đỗ Binh chỉ có thể vừa đưa mắt nhìn Tôn Trọng Đức, vừa âm thầm phỏng đoán ý đồ của Tiền Bất Ly trong lòng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện