Diệp Phùng hành tẩu khắp Cửu Châu mười mấy năm, những người từng dạy dỗ đâu chỉ có ba mươi sáu hiền đồ? Mỗi tiếng nói cử chỉ, mỗi khi dạy một chữ đều có thể làm thầy.
Những người từng được Diệp Phùng dạy bảo đều tự làm một cuốn sư đồ phổ cho Diệp Phùng, được gọi là sách Đế Sư!
Trong sách ghi chép ba mươi sáu hiền đồ là đệ tử quan môn, nhận được chân truyền của Diệp Phùng. Dưới ba mươi sáu hiền đồ có bảy mươi hai học trò nhập môn, tám trăm học trò ghi danh, ba ngàn học trò giáo hóa! Trong đó mỗi người đều từng được Diệp Phùng dạy dỗ mà lên như diều gặp gió.
Đối với họ mà nói, Diệp Phùng chỉ nói với họ một câu, nhưng một chữ cũng là thầy! Trong cuốn sách Đế Sư nho nhỏ đó lại bao quát vô số quyền quý đứng đầu †rong các ngành nghề ở Đông Ngọc.
Bình thường có lẽ họ không liên quan tới nhau, thậm chí không quen biết nhau, nhưng có một mấu nối vô hình đó, có thể tụ tập họ lại một chỗ chỉ trong chớp mắt. Người thầy duy nhất của họ, Diệp Phùng!
Mà Lý Hàn Nhiên chính là một trong số tám trăm học trò ghi danh của Diệp Phùng, xếp thứ 65.
Thấy cảnh này, Vương Lung suýt nữa trừng lồi cả mắt, tay cầm súng run lẩy bẩy.
Người trước mắt gã chính là cậu ấm dòng chính của nhà họ Lý, một trong bốn gia tộc lớn của tỉnh Sơn Đông! Nhà họ Lý có thể từ một gia tộc nhỏ bé sắp bị diệt tộc trở thành gia tộc đứng đầu của bốn gia tộc lớn của tỉnh Sơn Đông chỉ trong năm năm ngắn ngủi, đều nhờ Lý Hàn Nhiên!
Cha mình, đường đường là gia chủ nhà họ Vương cũng không có tư cách nói chuyện trước mặt Lý Hàn Nhiên! Thế mà lúc này Lý Hàn Nhiên lại quỳ trước mặt Diệp Phùng giống như tùy tùng, còn mình vừa rồi còn khoác loác muốn giết người này?!
“Cậu… Cậu Lý, cậu… Cậu làm gì…”
Lý Hàn Nhiên quay lại, ánh mắt lạnh lão: “Vương Lung! Lập tức quỳ xuống xin lỗi! Bằng không từ giờ trời đi, nhà họ Vương các người sẽ biến thành lịch sử!”
Sắc mặt Vương Lung lập tức trăng bệch.
Gã có thể khinh thường khi nghe Diệp Phùng nói. Nhưng nếu là Lý Hàn Nhiên nói thì lại là một khái niệm khác. Bởi vì gã biết nhà họ Lý thật sự có bản lĩnh đó! Bây giờ gã có ngu cũng biết mình đã chọc phải người không nên chọc!
Gã lập ném súng qua một bên, quỳ xuống đất: “Cậu Lý, tôi sai rồi! Tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn! Mong cậu có thể nể tình hai nhà chúng ta từng hợp tác với nhau mà tha cho tôi lần này Lý Hàn Nhiên lạnh lùng nhìn gã: “Anh không nên van xin tôi.”
Vương Lung sửng sốt, lập tức đưa mắt nhìn Diệp Phùng, dập mạnh đầu xuống sàn nhà: “Anh gì ơi, đều là lỗi của tôi, em trai tôi có mắt không tròng, không nên dây vào anh, mong anh rộng lượng tha thứ cho chúng tôi lần này đi!”
Diệp Phùng nhíu mày: “Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất là có kẻ cầm súng chĩa vào đầu tôi.”
“Á”
Tiếng hét thảm vang lên. Không ai thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vương Lung văng ngược ra ngoài ba mét, ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Thiên Lang cúi đầu nhìn gã, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Vâng! Tôi cút! Tôi sẽ cút ngay!” Lúc này Vương Lung không còn chút kiêu ngạo nào, vội vàng dẫn