Nhìn thấy lúc này sắc mặt Cố Dụng thay đổi, bộ dáng đổ rất nhiều mồ hôi, Diệp Phùng nhẹ nhàng bắt chéo hai chân, chậm rãi mở miệng: “Quản giáo Cố, bây giờ, có phải là có thể trả lời câu hỏi vừa nấy của tôi rồi không?”
“Tôi… tôi…
Cố Dụng mở miệng nhưng trong mắt lại hiện lên sự do dự cực lớn! Nhìn thấy một màn này, Diệp Phùng nhẹ nhàng lắc đầu, Tư Khánh Hòa ở một bên trong lòng đã biết, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Cố Dụng! Ông thân là quản giáo của nhà tù Chí Hoà, làm việc không tốt, lạm dụng chức quyền! Uổng phí sự tín nhiệm của đất nước đối với ông!”
Sau đó, anh ta lại nhìn một vòng phòng làm việc được trang trí xa hoa, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào những thứ tham ô trong phòng làm việc của ông, đã đủ để phán ông tử hình!”
Người đã quen với cuộc sống xa hoa, sợ nhất chính là cái chết, câu này, giống như đè ngã ngọn cỏ cuối cùng của con lạc đà, Cố Dụng cả người kích động, khóc đến mức như nhà có tang: “Không! Tôi nói! Tôi nói hết!”
“Bộ trưởng Tư, là tôi nhất thời hồ đồ, cầu xin anh, cho tôi một cơ hội lấy công chuộc tội!”
đá án t5 Hấp Ta nhà như vậy Nhìn thấy phòng tuyến tâm lí của Cố Dụng sụp đổ, Diệp Phùng nhìn chằm chằm, nghiêm giọng nói: “Nói! Người bị giam ở phòng giam ở chỗ sâu nhất tại khu hai, có phải là Sở Giai Hoàng hay không?”
Cố Dụng hơi do dự, sau đó gật đầu.
Nhận được đáp án khẳng định của Cố Dụng, Tư Khánh Hòa ở một bên đã bị kinh ngạc!
Thân là học trò của Diệp Phùng, anh ta tự nhiên biết, Sở Giai Hoàng là học trò lớn của thầy, thế nhưng ba năm trước anh ta đột nhiên phản giáo, từ đó bạt vô âm tính, tất cả các thầy trò, đều có cách của riêng mình, âm thầm nghe ngóng tin tức của Sở Giai Hoàng, lại không có thu hoạch gì!
Vạn vạn không nghĩ tới. Sở Giai Hoàng bị giam trong nhà tù Chí Hoà, mà anh ta là cấp trên quản lí trực tiếp của bộ phận này, Tư Khánh Hòa, lại không biết gì cả!
“Đi! Đưa tôi đi gặp Sở Giai Hoàng!”
“Muộn… muộn rồi…”
Diệp Phùng nhìn chằm chằm: “Lời này là ý gì?
Cố Dũng không dám lại che giấu một chút gì nữa: “Mười ngày trước, Sở Giai Hoàng đã bị người khác đưa đi!”
“Cái gì?!”
Diệp Phùng sắc mặt khẽ biến: “Là người nào đưa đi? Đưa đi đâu rồi?”
“Không… không biết! Tôi chỉ biết đối phương là bộ phận đặc biệt, có quyền hạn cực cao, ở trước mặt bọn họ, tôi ngay cả quyền lợi để nói cũng không có!”
“Cố Dũng!”
Sắc mặt của Tư Khánh Hòa nhìn hắn cũng vô cùng khó coi: “Nhà tù Chí Hoà cầm tù một người quan trọng như vậy, tại sao ông không báo với cấp trên?”
“Bộ trưởng. Sở Giai Hoàng là cấp trên trực tiếp giam cầm, hơn nữa vô cùng nghiêm túc cảnh cáo tôi, không thể nói với bất cứ ai, tin anh ta bị nhốt ở nhà tù Chí Hoà”
“Đặc biệt…Đặc biệt là anh!”
“Tôi cũng muốn nói với anh, nhưng tôi không dám…”
“Ông!…”
Diệp Phùng vung tay, cản Tư Khánh Hòa, †rong mắt hiện lên tinh quang rất sâu: “Haha, thú vị, càng ngày càng thú vị rồi!”
“Xem ra là có người, cố ý tránh tất cả các thầy trò ta!”
Sở Giai Hoàng, trên người anh rốt cuộc có bí mật gì? Người nào đó, rốt cuộc sợ chúng ta tra được cái gì?
Nếu manh mối ở nhà tù Chí Hoà đã bị cắt đứt, Diệp Phùng tự nhiên sẽ không cẩn phải ở lại nơi này, theo đó hắn đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng: “Từ Khánh Hòa, làm thủ tục xuất ngục cho tôi!”
“Vâng, thưa thầy!”
Tư Khánh Hòa cung kính đáp, vốn dĩ Diệp Phùng khôn hề phạm pháp, nên tự nhiên không cần phải tiếp tục ngồi tù!”
“Trần Huấn!”
Đột nhiên, Diệp Phùng nói với hắn: “Sau khi đi ra, cậu có dự tính gì?”
Trần Huấn nhất thời ngây ngốc: “Thầy ơi, em cũng có thể ra ngoài sao?”
Diệp Phùng cười: “Tôi tin học trò của Diệp Phùng tôi, từ trước đến nay đều không trái luật phạm tội, xem mạng người như cỏ rác!”
“Đàn em”
Lúc này, Tư Khánh Hòa cũng cười nói: “Anh có thể giúp cậu được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử, rời khỏi nhà tù trước!”
“Vụ án của cậu, anh sẽ thẩm tra lại một lần cho cậu, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho cậu!”
“Tuy rằng chúng ta là lần đầu gặp, nhưng cùng là học trò của thầy, tôi tin cậu, càng tin thầy hơn!”
Trần Huấn nhất thời kích động cả mặt, không sai, hẳn bị vu hại phải ngồi tù, vốn tưởng cả đời này phải ở trong nhà tù u ám không thấy mặt trời đến hết phần đời còn lại, nhưng vạn vạn không ngờ tới, không chỉ gặp lại được thầy, mà còn có thể có ngày lại có được tự do.”
“Thầy, em không có chỗ để ở, nếu thầy không chê, thì để em ở bên cạnh thầy đi!”
Diệp Phùng lúc bắt đầu muốn từ chối, chẳng qua nghĩ lại, bên cạnh mẹ con Hà Tố Nghỉ, cũng chỉ có một mình Thiên Lang âm †hầm bảo vệ, thực lực của Trần Huấn trong các học trò, cũng tính là nổi bật, để hắn ở bên cạnh, cũng tính là vì bản thân mà có thêm một sự trợ giúp!
“Được! Vậy cậu đi theo tôi!”
Tư Khánh Hòa cung kính khom người: “Học trò, cung tiễn thầy!”
Từ vào tù đến ra tù, ngắn ngủi có bảy ngày, nhưng khi vừa rời khỏi tù, Diệp Phùng muốn nhìn thấy nhất, chính là vợ và con