Cái gì? Mọi người nhất thời kinh ngạc, ánh mắt từ hâm mộ biến thành trào phúng.
“Tôi còn tưởng là cậu ấm của gia tộc lớn nào, thì ra chỉ là hạng phế vật thất nghiệp!”
“Đúng thế, thuê được xe sang thì cho rằng mình là người giàu à? Thật nực cười!”
Nghe tiếng trào phúng của mọi người, Hà Sâm luôn coi trọng thể diện lập tức tái mặt, chỉ vào Hà Tố Nghi gầm lên: “Đây là người đàn ông con chờ năm năm? Một thằng phế vật không có việc làm? Hà Tố Nghi, rốt cuộc con nghĩ gì vậy hả? Năm năm qua, ba giới thiệu cho con bao nhiêu người, họ không chê con dẫn theo một đứa con riêng, chỉ cần con gật đầu thì có thể sống không cần lo ăn lo mặc! Vậy mà con thà chịu khổ năm năm chỉ vì chờ một thằng phế vật như vậy?!”
Hà Sâm không chỉ cảm thấy mất mặt mà còn thất vọng và thương tiếc con gái: Mặc dù Hà Tố Nghỉ khiến ông ta bị sỉ nhục, nhưng cô vẫn là con gái của ông ta. Ông ta cũng mong con gái mình sống sung túc cả đời, nhưng Diệp Phùng nhìn kiểu gì cũng không giống người có thể mang lại hạnh phúc cho con gái mình! Đứng từ góc độ của một người cha, không có vật chất bảo đảm thì lấy đâu ra tư cách bàn chuyện tình yêu?
“Con đúng là làm mất hết thể hiện của nhà họ Hài”
Hà Tố Nghi thất vọng nhìn cha mình. Cô căn môi, ôm chặt Thi Nguyệt, cười đau khổ: “Được, con mất mặt! Từ nhỏ đến lớn, ba đã quan tâm con được gì chưa?!” Sau đó cô tuyệt vọng lắc đầu: “Diệp Phùng, chúng ta đi thôi.”
Diệp Phùng bỗng nắm tay cô, nở nụ cười: “Đi ư? Tại sao lại phải đi? Nơi này vốn là nhà em! Mọi thứ ở đây vốn nên thuộc về em! Chứ không phải là thuộc về người ngoài không chút liên can!”
Hai chữ “người ngoài” khiến sắc mặt Điền Vân và Hà Tố Di thay đổi. Hà Tố Di trào phúng nói: “Đúng là to mồm. Hèn chỉ anh biết mất năm năm, đột nhiên xuất hiện trước mặt Hà Tố Nghi, xem ra là thứ nghèo kiết xác nhà anh muốn mượn Hà Tố Nghỉ để mưu toan tài sản nhà họ Hài”
Nghe vậy, mọi người nhất thời cả kinh.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì rất có khả năng, một thằng nghèo chẳng có gì, biến mất năm năm rồi đột nhiên xuất hiện, nếu không phải mưu đồ tài sản nhà họ Hà thì còn muốn gì?
“Hừ! Vọng tưởng!” Hà Sâm phất tay, sắc mặt tái mét: “Tôi sẽ không bao giờ cho phép con