Diệp Thiên Linh nở nụ cười cứng ngắc: “Không… không có gì đâu, chỉ là nhà họ Diệp chúng ta có một ít giao dịch hàng hóa với hội Thương Long thôi mà, không đáng giá đâu, không đáng giá đâu!”
“Ồ, ra là thế à!”
Một giây trước Diệp Phùng còn mỉm cười, một giây sau anh đã giơ chân ra đạp Diệp Thiên Linh ở dưới chân mình rồi, anh nở nụ cười dữ dằn: “Xem ra tôi phải đổi sang cách khác để hỏi thôi!”
“Con gái của tôi đang ở đâu?”
“Tôi… tôi không biết!”
Diệp Thiên Linh còn đang khổ sở giãy giụa, bởi vì ông ta biết rõ một điều chỉ cần mình hé miệng nói ra nửa lời thì chắc chắn ông ta sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.
“Thưa thầy!”
“Chúng tôi phát hiện ra một số thứ ở trên tàu!”
Cố Trọng Cung đã lặng lẽ cử một đội của tiểu đội Nam Vực lên tàu kiểm tra từ lâu rồi, lúc này họ đến đây để báo cáo!
Vẻ mặt của Diệp Thiên Linh đột nhiên thay đổi, ông ta ôm chặt lấy một chân của Diệp Phùng rồi nói: “Đừng mà, đừng đi tới đó, ở đó không có gì hết đâu!”
“Diệp Phùng, chúng ta là người một nhà cơ mà.” “Tôi là bác của cậu tôi đảm bảo, trước khi trời sáng ngày mai con gái của cậu nhất định sẽ bình an xuất hiện trước mặt cậu. Thêm nữa ân oán giữa nhà họ Diệp chúng tôi và cậu sẽ xóa bỏ sạch sẽ, sau này sẽ không bao giờ nhắc tới nữa.”
“Tôi sẽ tự mình thuyết phục mẹ để cậu quay trở lại nhà họ Diệp một lần nữa. Tôi chỉ xin cậu, cậu cứ coi như đêm nay không xảy ra chuyện gì đi, được không?”
“Cút.”
Diệp Phùng giơ chân đá văng ông ta ra, ông ta càng nói như thế Diệp Phùng càng cảm thấy bên trong đó chắc chắn có gì đó bí ẩn.
Diệp Phùng bước nhanh lên tàu, anh đứng trước container bình thường, vẻ mặt của Cố Trọng Cung cực kỳ khó coi, anh ta nghiêm giọng nói: “Thưa thầy, thầy. thầy nhất định phải bình tĩnh!”
“Đừng nhiều lời nữa, mau mở container ra!”
Trái tim của Diệp Phùng bỗng đập bộp một cái.
Có mấy chiến sĩ đứng ra, họ nhanh chóng chạy đến bên container cùng nhau hợp sức lại kéo cánh cửa làm bằng sắt nặng nề ra.
Diệp Phùng gắt gao nhìn chằm chằm vào container sắp được mở ra, lúc mọi thứ dần xuất hiện trước mặt anh…
Ầm…
Tiếng hít thở trầm thấp lập tức vang lên khắp bến tàu.
Trong container chất đầy một đống lồng sắt cao hơn một mét rộng hơn một mét, mà trong lồng sắt là những đứa trẻ bị trói chặt lại bằng dây thừng, mắt và miệng của chúng đều bị bịt bằng vải đen hết.
Có thể là sợ hãi, cũng có thể là bị bệnh, the nhìn đám nhóc này đứa nào đứa nấy đều tái mét mặt mày. Hơn nữa không đứa nào không hấp hối xụi lơ nằm trong thùng sắt cả, cảnh tượng này khiến cho những người nhìn thấy có một loại cảm giác chúng có thể cứ ngủ như thế mãi bất cứ lúc nào.
Lúc mở cánh cửa container ra, một mùi khai nồng nặc nhanh chóng toả ra bốn phía xung quanh tàu, thậm chí còn khiến cho một số người không chịu được mà nhíu chặt mày lại.
Đến cả những chiến sĩ biên giới không sợ chết đứng ở đây nhìn thấy cảnh này cũng đều phải trợn mắt há hốc mồm.
Sao trong container lại chứa nhiều trẻ con đến thế chứ?
Những đứa trẻ đó là gì?
Chúng là một phần máu thịt của ba mẹ chúng! Chúng là hy vọng của cả gia đình! Chúng là đều những mầm non tương lai của tổ quốc.
Nhưng vào lúc này chúng lại trông không khác gì súc vật. Không! Thậm chí còn không bằng cả súc vật nữa, chúng bị nhốt trong nhà giam nhỏ hẹp như thế này, mặc cho người ta chém giết.
“Thi Nguyệt?” Đột nhiên Diệp Phùng khẽ lẩm bẩm một tiếng rồi sau đó anh quát lớn lên: “Mọi người còn ngây ra đó làm gì! Mau đi tìm con bé cho tôi!”
Sau khi Thiết Chinh Nhạc, Cổ Trọng Cung và mọi người quay người lại, tất cả mọi người đều lập tức ba chân bốn cẳng chuyển từng thùng ra. Sau hơn mười phút, ở phía thùng sắt cuối cùng, Diệp Phùng liếc mắt một cái đã nhận ra bộ quần áo bẩn đến nỗi không nhận ra hình dáng kia chính là quần áo Thị Nguyệt mặc khi mất tích.
Diệp Phùng vội vội vàng vàng chạy đến trước cái lồng sắt, giọng của Diệp Phùng run run, anh khẽ gọi: “Thi Nguyệt…”
Thi Nguyệt thoi thóp nằm co quắp trong lồng sợ hãi run lên cầm cập, anh chắc chắn Thi Nguyệt ở đó, một chiếc đầu nho nhỏ cố gắng hết sức ló ra ngoài thăm dò. Dường như cô bé muốn chắc