“Cậu Triệu, có vẻ như cậu đã mắc bệnh giang mai được một năm rồi. Bệnh này của cậu rất đặc biệt, cho dù có tìm đến nhiều bác sĩ khác để khám cũng sẽ không có kết quả tốt.”
“Nhìn khuôn mặt bóng loáng của cậu hiện giờ tôi biết cậu chỉ đang nhờ lớp trang điểm để che đi tình hình sức khỏe ốm yếu của mình.”
“Tôi thấy tình trạng của cậu, có lẽ từ sau khi nhiễm bệnh cậu chưa từng chạm vào phụ nữ, đúng không?”
“Rõ ràng còn có chức năng kia mà lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, cậu nói Trần thiếu là thái giám nhưng bây giờ cậu còn không bằng cả thái giám.”
“Cậu bị như thế này mà còn có can đảm theo đuổi cô Sở à.”
“Mày..”
Triệu Công bị người khác vạch trần, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi bệt xuống mặt đất, thấy tình hình như vậy mọi người xôn xao lên, những người xung quanh lập tức giải tán, ở trong phạm vi 10m quanh Triệu Công không có một bóng người.
Tất cả mọi người nhìn gã bằng ánh mắt ghét bỏ và kinh tởm, sợ bị lây bệnh cho chính mình.
Khuôn mặt Triệu Công tái nhợt, gã biết thanh danh của mình hỏng hết rồi.
Diệc Phùng là thầy bói ư?
Đương nhiên là không.
Nhưng mà tài trị bệnh của anh rất giỏi, lại còn nghiên cứu các kỹ năng y học cổ xưa, đạt được thành tựu to lớn, chỉ cần nhìn khuôn mặt cũng có thể nhìn ra người đó có bệnh không tiện nói ra.
“Diệp Phùng.”
Lý Thái Phương không ngồi nhìn được nữa nghiêm túc nói: “Bệnh không tiện nói ra vốn là chuyện riêng của người đó, vậy mà anh lại nói ra trước mặt tất cả mọi người như thế. Anh đúng là thằng khốn nạn.”
“Vừa nãy lúc mấy người cũng cười nhạo cậu Trần thì sao, chẳng khác nào nói mấy người cũng là đồ khốn nạn.”
“Một bức tranh tiêu chuẩn kép lớn như vậy, nhìn rất vui đấy.”
“Còn về cậu Lý đây.”
Diệp Phùng nhếch miệng cười: “Mặc dù anh không có bệnh tật gì nhưng tâm lý lại có vấn đề lớn đấy.”
“Đừng có nói linh tinh.”
Lý Thái Phương cãi lại: “Diệp Phùng, anh nghĩ rằng mắt của anh là hỏa nhãn kim tinh sao? Còn có thể nhìn được bệnh về tâm lý?”
Quan sát bộ dáng, nhìn thần thái, đôi mắt của một cao thủ y thuật chính là hỏa nhãn kim tinh.
“Dù anh có thừa nhận hay không thì anh vẫn có bệnh về tâm lý.”
“Bởi vì anh là người đồng tính.”
“Cái gì?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người ở đây còn kinh ngạc hơn vừa nãy rất nhiều.
Đường đường là một trong bốn vị công tử ở thủ đô, là cậu cả của nhà họ Lý, thần thái ngời ngời, là người đàn ông vàng được vô số cô gái mến mộ, thật sự là đồng tính luyến ái ư?
“Diệp Phùng, anh đang nói vớ nói vẩn gì vậy.”
Người thứ nhất không chịu đựng được là Khúc Phí Phương, bạn gái của Lý Thanh Phương. Sắc mặt cô ta thay đổi, cãi lại: “Làm sao bạn trai của tôi có thể là người đồng tính được?”
Có đánh chết cô cũng không tin, nếu bạn trai cô là người đồng tính thì cô là cái gì?
“Cô không tin?”
“Tôi hỏi cô, cô với Lý Thái Phương yêu nhau được một thời gian rồi đúng không?”
Khúc Phí Phương gật đầu, cô và Lý Thái Phương đã xác nhận quan hệ yêu đương được ba tháng. “Trong khoảng thời gian này hai người đã làm chuyện giường chiếu lần nào chưa?”
Nghe đến đây sắc mặt Khúc Phí Phương lập tức thay đổi. Cô được coi là một mỹ nhân, dù là khuôn mặt hay dáng người đều tuyệt đẹp, nếu không Lý Thái Phương cũng sẽ không chọn trúng cô.
Tuy vậy, trong ba tháng này, Lý Thái Phương chưa từng chạm vào mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần như cô lấy một lần.
Mỗi lần Khúc Phí Phương ám chỉ anh, anh đều né tránh bằng nhiều lý do khác nhau.
Lúc đấy không cảm thấy gì nhưng bây giờ nghĩ lại, một người nam nhân khỏe mạnh bình thường làm sao có thể không có cảm giác gì với cô.
Nhìn biểu hiện của Khúc Phí Phương, Diệp Phùng biết rằng mình đã đúng, anh cười và tiếp tục nói: “Những người đàn ông đồng tính luyến ái luôn có tâm lý bài trừ người khác giới một cách tự nhiên, Khúc Phí Phương, nếu cô không tin có thể bảo anh ta hôn cô một cái xem.”
Khúc Phí Phương quay đầu lại nhìn Lý Thái Phương bằng ánh mắt rạng ngời: “Anh yêu, tất cả những gì tên rác rưởi này vừa nói đều là đú không?”
“Anh hôn em một cái, chỉ một cái thôi, được không?”
Lúc này Lý Thái Phương đang đổ mồ hôi lạnh khắp mặt, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đó, anh lắp bắp nói: “Phí Phương, việc này… làm việc này trước mặt mọi người không hay đâu.”
“Hay là, để hôm khác được không?”
Ánh mắt Khúc Phí Phương trở nên kiên định, không để Lý Thái Phương kịp phản ứng, cô đột nhiên đi đến trước mặt anh ta.
“Nếu anh không hôn em thì em sẽ hôn anh.”
Ngay lúc cô sắp hôn lên mặt của Lý Thái Phương, mọi người đột ngột nhìn thấy anh ta không kịp tránh né, đẩy Khúc Phí Phương ngã xuống mặt đất, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét.
Nhìn thấy cảnh như vậy, tất cả mọi người trở nên náo loạn!
Sự thật chứng minh những gì Diệp Phùng vừa nói là hoàn toàn chính xác, đường đường là cậu chủ nhà họ Lý giàu sang quyền thế mà lại là người đồng tính.
“Lý Thái Phương, anh là đồ khốn nạn!” Khúc Phí Phương ngã trên mặt đất gào khóc.
“Tôi không trách anh là đồng tính luyến ái, nhưng tại sao anh lại làm liên lụy đến tôi?”
“Tôi đã làm sai cái gì để anh đối xử với tôi như vậy? Tại sao anh lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn?”
Nhìn thấy cậu Ba kiêu ngạo lúc trước bây giờ đang khó chịu hơn bất cứ ai, Diệp Phùng nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Vào thời khắc này, tất cả mọi người vây xem đều không tự giác cách xa Diệp Phùng thêm một ít.
Người này thật sự là thần y!
Tốt hơn hết là không nên trêu chọc anh, nếu không bị bóc ra mình có bệnh thầm kín nào đó trước mặt mọi người thì sẽ trở thành trò cười mất.
Cậu Ba vừa nãy không phải là một minh chứng sống sao?
Bốp bốp…
Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên, một bóng người ung dung đi tới, trong mắt mang theo ý cười.
“Thú vị, thật sự rất thú vị!”
“Mới mấy ngày không gặp, tài