Ngày thứ năm cách ngày tổ chức lễ cưới, thành phố Hướng Dương phong tỏa. Vô số người lạ ùa vào thành phố, toàn bộ cổng lớn trong thành phố đều được treo vải đỏ.
Ngày thứ ba trước lễ cưới, tất cả khách sạn lớn nhỏ đều được một người bí ẩn bao hết, ba ngày liên tiếp miễn phí mở cửa tiếp đón dân chúng thành phố. Ngay cả ăn mày cũng có thể thỏa sức ra vào những khách sạn xa xỉ, chúc mừng cho lễ cưới sắp tới.
Ngày trước lễ cưới, vô số danh môn tài phiệt ở các nơi trên thành phố đều lũ lượt kéo tới, nhất thời tất cả nhà khách trong thành phố Hướng Dương đều kín chỗ.
Trung tâm Thanh Gia trải dài qua nửa thành phố được xây dựng một sân khấu trung †âm xa hoa lộng lẫy, đầu bên kia sân khấu nối thẳng tới nhà họ Hà.
Người sáng suốt đều biết tất cả đều chuẩn bị cho ngày vui của nhà họ Hà. Trong lúc nhất thời, cả thành phố đều hâm mộ nhìn nhà họ Hà.
Đến ngày cưới, các quyền quý lớn của thành phố Hướng Dương đều tụ tập trước cổng nhà họ Hà. Vô số quý tộc ngày thường chướng mắt nhà họ Hà cũng đều nở nụ cười thân thiện. Không vì gì khác, chỉ vì thế trận hôm nay đủ để chứng minh sau này nhà họ Hà sẽ được một bước lên trời.
Hà Sâm mặc tây trang, cười tươi tắn hưởng thụ ánh mắt cung kính của mọi người.
“Gia chủ Hà, chúc mừng chúc mừng, con gái ngài có thể tìm được một chàng rể hiền, ngày nhà họ Hà quật khởi sắp tới rồi.”
“Đúng đấy, gia chủ Hà, con rể ngài không hổ là đến từ danh gia vọng tộc thủ đô “Lúc tôi đến đây còn thấy tất cả đường lớn đều bị quân đội chặn đường canh gác, có thân thế cỡ này, sau này ngài một bước lên trời cũng đừng quên dẫn dắt thằng em này.”
“Đây là quà chúc mừng của nhà họ Hoàng chúng tôi, một đôi Ngọc Như Ý, hơi keo kiệt một chút, mong gia chủ Hà vui lòng nhận cho.”
“Đây là quà của nhà họ Trương chúng tôi!”
“Còn có nhà họ Lý…”
Thấy quà cáp sắp chất đầy phòng khách, Hà Sâm cười không ngậm miệng lại được.
Con gái mình đính hôn, toàn bộ quyền quý của thành phố Hướng Dương đều đến chúc mừng.
Đây là cái gì? Đây là thể diện rất lớn! Tất cả đều nhờ con gái út Hà Tố Di mang đến! Ông ta quay lại nhìn Hà Tố Di được vô số người vây quanh, lại nhìn Hà Tố Nghi cách đó chỉ có một mình, không khỏi thờ dài. Tố Nghi, con đừng trách ba, tất cả đều là do chính con lựa chọn.
Hà Tố Nghi mặc váy cưới cô dâu màu đỏ kiểu cổ, một mình đứng ở đó, so với Hà Tố Di bên cạnh thì có vẻ rất cô đơn. Hôm nay cô đẹp không sao tả xiết, nét đẹp đặc thù của con gái phương đông, Hà Tố Di không thể sánh bằng. Nhưng thế thì đã sao? Hôm nay vô số quyền quý đều đến chúc mừng vì bạn trai của Hà Tố Di! Ngày cưới của mình mà còn kém ngày đính hôn của em gái? Trong lòng cô không khỏi cay đắng.
Đột nhiên bàn tay cô mềm nhũn, cúi đầu thì thấy Thi Nguyệt kéo tay mình, vẻ mặt tràn đầy vui sướng: “Mẹ ơi, hôm nay ba sẽ đến cưới mẹ ạ?”
Thấy gương mặt đáng yêu xinh đẹp của Thi Nguyệt, trong lòng Hà Tố Nghỉ ấp áp, cũng nắm tay cô bé: “Ừ, hôm nay ba sẽ đến cưới mẹ. Từ nay về sau, gia đình chúng ta có thể hạnh phúc chung sống với nhau.”
“Chậc chậc, đã đến lúc nào rồi mà chị còn nằm mơ vậy hả?” Một tiếng cười nhạo bỗng vang lên. Hà Tố Nghỉ quay sang nhìn thì thấy Hà Tố Di mặc váy cưới trắng tinh, ngạo mạn như một con thiên nga trắng được mọi người vây quanh bước về phía mình.
Hà Tố Di nhìn cô một lát, đột nhiên cười khinh miệt: “Thời đại nào rồi mà còn mặc váy cưới cổ truyền, đúng là bủn xỉn chết!”
“Chị Tố Di, chị không biết à? Váy cưới của chị là do cậu Chu mời bậc thầy nước ngoài đích thân may bằng tay cho chị, giá trị mấy trăm triệu cơ. Còn bộ váy của Hà Tố Nghị, thuê một bộ cùng lắm chỉ có 600 ngàn, sao có thể so sánh với nhau?”
Nghe thấy lời nịnh bợ này, Hà Tố Di càng cười đắc ý: “Nói cũng đúng, ai bảo người ta tìm bạn trai tài giỏi làm chỉ. Hà Tố Nghi, nếu chị nghe lời ba một câu thì cần gì phải rơi vào tình trạng này, thậm chí ngay cả ngày quan trọng nhất của một người phụ nữ mà cũng không có ai tới chúc mừng. Sống như chị đúng là trò cười!”
“Ha ha, chị Tố Di, Hà Tố Nghỉ sao có thể so với chị?”
“Chồng Hà Tố Nghi chính là một ông giáo vô dụng mà thôi, sao bằng cậu Chu?”
“Đúng đấy, nhìn xem nghỉ thức đính hôn mà cậu Chu chuẩn bị cho chị Tố Di mà xem, e rằng trị giá không dưới mấy tỷ. Thằng phế vật Diệp Phùng kia hoàn toàn không bằng cậu Chu.”
Hà Tố Di cười đắc ý. Cô ta trực tiếp bước đến trước mặt Hà Tố Di, ánh mắt độc ác: “Hà Tố Di, chị chẳng phải là cô cả nhà họ Hà sao?
Từ nhỏ chị đã thông minh hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, còn được đàn ông yêu thích hơn tôi, nhưng bây giờ thì sao? Chị chính là trò cười bị người khác phỉ nhổ! Từ hôm nay trở đi, những thứ vốn nên thuộc về chị đều sẽ thuộc về tôi!
Còn chị, sẽ hai bàn tay trắng!”
Hà Tố Nghi cúi đầu, không cãi lại. Mọi thứ đều là do chính cô lựa chọn, có thể trách được ai?
“Bùm!” Đột nhiên tiếng pháo to rõ vang vọng khắp bầu trời, mọi người lập tức bị thu hút. Song đây mới chỉ là bắt đầu. Cứ cách ba giây đều sẽ có tiếng pháo vang lên, suốt chín mươi chín lần, thu hút toàn bộ cư dân thành phố Hướng Dương. Sau đó pháo hoa nở rộ trên bầu trời, khiến không trung thành phố vô cùng xán lạn.
“Trời ơi, dùng cả đại bác làm pháo hoa ngay trong phố xá sầm uất!”
“Gia chủ Hà, con rể của ngài không chỉ có tiền, quyền thế lại càng khó lường Hà Tố Di cười không ngậm miệng lại được: “Hà Tố Nghi, chị thấy gì chưa? Chân mệnh thiên tử