Trong ánh nhìn của mọi người, Diệp Phùng nhìn Hà Tố Nghi bằng ánh mắt thâm tình, rồi không biết từ đâu lấy ra một sợi dây màu đỏ, đan thành một chiếc vòng cổ đơn giản, nhẹ nhàng đeo lên cổ Hà Tố Nghi.
“Theo truyền thuyết, ngọc phượng hoàng có tính chất đặc biệt, đeo lâu không chỉ có thể dưỡng ẩm thân thể, còn có tác dụng thần kỳ kéo dài tuổi thọ.”
“Em thường bận rộn công việc, lại hay thức khuya, đeo vào sẽ có tác dụng dưỡng ấm cho cơ thể một chút!” Nhìn xuống miếng ngọc sống động như thật giữa cổ mình, Hà Tố Nghi há miệng không nói gì, nhưng ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Lúc này nhiều người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, thậm chí có nhiều cô gái trông rất xinh đẹp, từng người một lóe lên ánh mắt ghen tị.
Đó là Ngọc Phượng Hoàng! Ngọc Phượng Hoàng!
Ngọc Phượng Hoàng vô giá, có nó tương đương với việc treo trên cổ vài tòa nhà.
Cứ thản nhiên tặng như vậy, dù là vợ nhưng quà của Diệp Phùng cũng quá lớn rồi.
Nhưng trong mắt Diệp Phùng cũng không có gì gọi là tiếc cả, Ngọc Rồng Phượng vốn dĩ là một đôi, hình rồng đeo trên tay, hình phượng chỉ có thể đeo trên người Hà Tố Nghi là thích hợp nhất.
Nhìn hai người trìu mến nhìn nhau, hiếm thấy Sở Kiều Thanh không nói tiếng nào, trên mặt lóe lên một tia chúc phúc.
Không cần biết lựa chọn của anh ấy là gì, chỉ cần anh ấy sống tốt, cô cũng sẽ vui vẻ. Nhưng mà nơi sâu nhất đáy mắt, một tia cay đắng cùng chua xót âm thầm lóe lên, chỉ có chính mình, chậm rãi chịu đựng…
Ông Từ cũng là người cởi mở, lúc này cũng không ép buộc gì, cười nói: “Cậu Diệp đúng là người si tình. Ngày thường, cậu hẳn là rất cưng chiều mình người yêu!”
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tố Nghi trước tiên đỏ bừng, cô vô thức núp sau lưng Diệp Phùng, giống như một cô con dâu nhỏ đang thẹn thùng.
Diệp Phùng cười tủm tỉm: “Ông Từ đây nói đùa rồi, đường đường là đàn ông con trai, nuông chiều người con gái của mình chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Haha… Câu này thật hay!”
“Không đơn giản, không đơn giản!”
“Lão già tôi đây chưa từng nghĩ tới thủ đô khổng lồ này còn ẩn chứa nhân tài trẻ tuổi như cậu”
“Chỉ dựa vào kỹ năng nhận biết bảo vật vừa rồi, lão già tôi thật không thể so.”
Ông Từ trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: “Nếu như cậu không chế, tôi muốn mời cậu về nhà cùng tán gẫu, làm bạn lâu năm có được không?”
Nghe vậy, Diệp Phùng còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt của mọi người đột nhiên biến sắc.
Ở thủ đô, ông Từ nổi tiếng là người có tầm nhìn xa, lại có địa vị đặc biệt nên có mối quan hệ tốt với nhiều nhân vật lớn, có thể làm bạn với ông là điều mà vô số người có mặt đều mơ ước.
Nhìn ông lão không có mục đích mà thành tâm mong đợi, Diệp Phùng sờ sờ mũi, cười nhẹ: “Được ông Từ đây coi trọng, tôi mà từ chối thì thật là không tôn trọng ông rồi.”
“Mấy ngày nữa, tôi nhất định sẽ tự mình tới thăm!” “Được! Được! Tôi đây phải quét ghế chào đón!”
Ông Từ bỗng nhiên cười thích thú. Lúc này, Diệp Phùng đột nhiên hơi đảo mắt, nhìn bóng người cách đó không xa đang muốn nhẹ nhàng chuồn đi, trong lòng chợt nở nụ cười: “Cậu Vương, cậu đi đâu mà vội vàng như vậy?”
Ánh mắt của mọi người lập tức đông