Ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh.
Trần Hùng ngây ngốc, có chút quỷ dị mở miệng gọi: “Ba?”
Người đến, chính là người đứng đầu nhà họ Trần, Trần Vệ Minh!
Nhìn thấy Đường Cẩm cẩn thận dè dặt ở phía sau ông ấy, Trần Bạch ngay lập tức hiểu ra, e rằng là Đường Cẩm cảm thấy tình hình không đúng, liền thông báo cho Trần Vệ Minh.
“Tất cả các người, đều ra ngoài hết đi!”
Trần Vệ Minh mở miệng, tất cả các vệ sĩ có mặt không dám không nghe, lập tức đi ra ngoài!
Nhìn thấy ba mình đến, Trần Hùng như có được chỗ dựa, một mặt hưng phấn đi qua: “Ba, ba xem những vết thương trên người con, đều là do tên vô dụng này gây ra!”
“Ba nhất định phải làm chủ cho con! Tên vô dụng này chính là…”
Chát!
Một cái tát tàn nhẫn, khiến tất cả mọi người trong phòng ngây ngốc!
“Ba? Sao… sao ba lại đánh con?” Trên mặt Trần Hùng tràn đầy vẻ không thể tin được!
Trần Vệ Minh một mặt lạnh lùng nói với anh ta: “Trần Hùng! Con thật sự quá hỗn xược rồi!”
“Mở miệng ra là tên vô dụng, con cho rằng con đang gọi ai?!”
“Nó là anh con!”
Trần Hùng vốn luôn được nâng niu chiều chuộng, triệt để nổi điên: “Con không có người anh thái giám này!”
kỳ vọng duy nhất của ba, con mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần!”
“Trước đây là vậy, nhưng sau này, không phải rồi!”
Cả mặt Trần Hùng ngây ngốc: “Ý… là ý gì?”
Sau đó, Trần Vệ Minh nhìn về phía Trần Bách vẫn luôn cung kính, trên mặt, tỏa ra một nụ cười vừa lòng: “Chuyện của con, ba đã nghe chị Cẩm nói rồi!”
“Bách Nhi à! Đừng trách ba, cho dù lúc trước con có ưu tú, nhưng vì căn bệnh của con, ba cũng không có cách nào trọng dụng con!”
“Bởi vì sự tồn tại của con, đối với nhà họ Trần mà nói, là một chuyện cười!”
Trần Bách gật đầu thật sâu, lúc nghe được hai chữ chuyện cười, trong mắt hiện lên một tầng phẫn hận, chẳng qua chỉ là một thoáng, ngữ khí vẫn cung kính như cũ: “Ba, con hiểu!”
“Con hiểu là tốt!”
“Chẳng qua bây giờ không giống nữa!”
“Con vốn đã có thiên phú rất cao về thương nghiệp, lại tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, bây giờ lại hồi phục sức khỏe như ban đầu, bắt đầu từ ngày mai, con đến Trần thị làm việc đi!”
“Vị trí phó giám đốc, ba vẫn luôn để lại cho con!”
“Đây cũng coi như người làm cha này, bù đắp cho con hai mươi mấy năm qua đi!”
“Cảm ơn ba. Con nhất định sẽ cố gắng!”
“Không! Con không đồng ý!”
Trần Hùng đột nhiên mơ hồ, cái gì mà phục hồi như ban đầu? Sao lại thành phó giám đốc rồi?
Cái vị trí đó, bản thân anh ta đã cầu xin Trần Vệ Minh rất lâu, nhưng không có được!
Trần Vệ Minh xoay người trừng anh ta: “Ở đây, có phần để con nói chuyện sao?”
“Trần Hùng! Khoảng thời gian này ta không dạy bảo con, con đúng là càng ngày càng hỗn xược rồi!”
“Bây giờ, cút về nhà cho ta, đóng cửa suy ngẫm, khi nào nghĩ thông rồi, khi đó mới được ra ngoài!”
Nhìn thấy ba thật sự nổi giận, Trần Hùng rụt cổ lại, không dám hó hé nửa lời.
“Bách nhi, xử lí tốt mọi thứ ở đây, ta dẫn em trai con đi đây!”
“Ba, ba đi thong thả!”
Từ đầu đến cuối, biểu hiện của Trần Bách đều vô cùng cung kính, không có nửa điểm thất lễ.
Trần Hùng đi theo phía sau Trần Vệ Minh, lúc