Ở một phòng viện độc lập, mặc dù ông cụ Khúc đang nằm trên giường bệnh nhưng nước da của ông ấy có vẻ đã tốt hơn rất nhiều. Khi nhìn thấy Diệp Phùng, ông ấy liền cười “Ha ha”, khuôn mặt hiền từ: “Cậu Diệp, mọi chuyện trước đó, tôi đã nghe hết rồi, cảm ơn cậu đã cứu lấy cái mạng già này của tôi.”
Diệp Phùng cười đáp: “Ông cụ Khúc, ông không cần khách sáo. Mỗi người đều có sinh mệnh, ông gặp được tôi thì chứng tỏ, sinh mệnh của ông vẫn còn tiếp tục!”
Những lời nói này tuy rằng rất kiêu ngạo, nhưng từ trong miệng Diệp Phùng nói ra lại mang đến cho người ta cảm giác tự nhiên, ngay cả bà cụ Khúc cũng không phản bác!
Sau đó lại rảnh rỗi nói thêm đôi ba câu. Bà cụ Khúc bảo Khúc Long Khâm ra ngoài phòng. Ông cụ Khúc nhìn Diệp Phùng, đôi mắt có chút ngưng đọng lại: “Cậu Diệp, bà lão cổ hủ này có chút yêu cầu quá đáng!”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Phùng!
Anh biết nếu ông cụ Khúc đã mời anh đến thì nhất định không thể đơn giản như vậy!
“Ông cụ Khúc cứ nói ra!”
“Cháu gái tôi sắp đính hôn, tôi muốn mời cậu đến làm chủ trì lễ đính hôn!”
Diệp Phùng dùng ánh mắt sâu xa nhìn ông ấy, nhưng không nói gì!
Nhà họ Khúc là một trong mười gia đình quý tộc hàng đầu ở Thủ Đô. Các gia đình giàu có liên hôn, dù không phải là tầng lớp giàu có, thì cũng là những là đình thuộc tầng thượng lưu!
Đây là một đám cưới đủ để làm náo động nửa vòng Thủ Đô, anh không nghĩ rằng chỉ dựa vào việc mình cứu ông cụ Khúc mà có thể được làm người chủ trì lễ đính hôn!
“Ông cụ Khúc, sợ rằng một Diệp Phùng như tôi sẽ không thể nào chủ trì một lễ đính hôn đơn giải như vậy được?”
“Ha ha.. Cậu Diệp thật thông minh!”
Vừa nói, nụ cười trên mặt Khúc Hoàng Dân từ từ trở nên uy nghiêm, ông ấy lấy ra hai tấm ảnh.
Bức thứ nhất là hình ảnh một cô gái trẻ, mái tóc đen được buộc đuôi ngựa, tràn đầy hơi thở thanh xuân, nụ cười trong sáng lộ ra chút khí thế mạnh mẽ, cứng rắn.
Người thứ hai là một người đàn ông, xấp xỉ tuổi Diệp Phùng. Anh ta đeo một gọng kính màu vàng, trông rất lịch lãm.
“Đây là cháu gái của tôi Khúc Gia Hân và chồng của con bé, Từ Minh, Cậu ấy không chỉ là gia đình trong tầng lớp thượng lưu, mà còn là người thừa kế trong gia đình danh môn vọng tộc bậc nhất ở Thủ Đô này!”
“Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, quả thật rất xứng đôi!”
Nhìn vào bức ảnh, Diệp Phùng bình luận vài câu.
Khúc Hoàng Dân nhẹ nhàng lắc đầu: “Thoạt nhìn, người đều là nghĩ như vậy, nhưng ta biết Tiểu Nghệ không thích Từ Minh chút nào. Tất cả chuyện này đều là do ba của con bé đề xuất!”
“Là gia đình danh gia vọng tộc, việc hôn nhân của thế hệ trẻ ít khi được tự mình quyết định, thậm chí nhiều khi hạnh phúc của con cái còn bị hy sinh vì cái gọi là lợi ích.”
“Lúc đầu, Khúc Long Khâm cũng chính là như thế. Vậy nên, tôi vốn dĩ không có mặt mũi nào để can thiệp vào quyết định của thằng bé. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy Từ Minh có mục đích nào đó nên mới tiếp cận nhà họ Khúc tôi. Nó không đơn giản như việc thông qua hôn nhân để tạo mối quan hệ hợp tác. Vì vậy, tôi muốn cậu giúp tôi điều tra Từ Minh một chút.”
“Vì nhà họ Khúc, cũng như là vì cháu gái của tôi!”
Diệp Phùng nhếch miệng thành một vòng cung: “Tại sao lại là tôi?”
“Vì cậu là người xa lạ, cũng như đủ mạnh để làm chuyện đó!”
Khúc Hoàng Dân thắng thừng, ánh mắt sáng ngời, thẳng thắn nhìn anh. Một người thành tinh như ông ấy, dù biết y thuật của Diệp Phùng phi thường, nhưng ông ấy luôn cảm thấy những gì Diệp Phùng có thể làm còn hơn thế rất nhiều!
Mười gia tộc hàng đầu ở Thủ Đô đã liên kết với nhau từ nhiều năm, phần lớn đều đã biết căn cơ gốc gác của nhau, cho nên với loại chuyện này một người xa lạ lại có thể lực đủ mạnh như Diệp Phùng là thích hợp nhất!
“Ông cụ Khúc, sao ông lại chắc chắn là tôi sẽ đồng ý với ông?”
Diệp Phùng đột ngột hỏi.
“Ha ha, lão già cổ hủ này là dân kinh doanh. Trên đời này, thứ đáng tin cậy nhất chính là lợi nhuận!” “Bây giờ, nhà họ Lương là một trong số mười gia đình bậc nhất ở Thủ