Sự thay đổi thái độ trong nháy mắt khiến cho anh Triệu có phần bối rối, anh ta kinh ngạc nhìn Tô Hàng: “Ý của tổng giám đốc Tô là sao?”
“Chỉ là một thằng nhóc nghèo khổ thôi mà, ông có cần phải vậy không?”
Ai ngờ, Tô Hàng đen mặt nhìn anh Triệu nói: “Lão Triệu! Xin lỗi anh Diệp ngay!”
“Tô Hàng, ông điên rồi sao?”
Lão Triệu nhất thời nổi giận.
Tô Hàng ghé lại bên tai anh ta nói nói vài câu, càng nghe sắc mặt anh Triệu càng tối đen lại, sau khi nói dứt lời, gương mặt vốn còn huênh hoang, phách lối nay đã tải mét cả đi! “Ông… ông nói thật sao?” Giọng anh ta run run. “Vị kia vẫn đang ngồi trên đó, có phải thật hay không, cậu có cần tự mình đi kiểm chứng không?”
Anh Triệu run rấy nói: “Khỏi, khỏi cần!”
Sau đó anh ta đi đến trước mặt Diệp Phùng, cười xu ninh: “Rất… rất xin lỗi! Tôi sai rồi! Tôi cút đây! Cút ngay đây!” Nói rồi chẳng chần chừ phút nào, anh ta đã dẫn theo các anh em chạy mất dạng!
Tô Hàng lạnh lùng nhìn gã quản lý đại sảnh đang đứng trợn mắt há mồm nói: “Có mắt mà không tròng, còn dám đứng đây làm quản lý đại sảnh à?”
“Ông bị đuổi rồi! Thu dọn đồ đạc rồi cút ngay cho tôi!” Sau đó, ông ta vô cùng khách khí, cười nói: “Cậu Diep, rất xin lỗi cậu, đã kinh động đến cậu rồi!”
“Tôi sẽ sắp xếp ngay cho cậu phòng tốt nhất, hôm nay tổn bao nhiều cứ tính hết vào phần tôi đi!” Sau đó, dưới sự sắp xếp của Tô Hàng, một bàn đầy những món ngon vật lạ đã nhanh chóng được don ra!
Diệp Phùng cầm đũa híp mắt cười nói: “Không phải cô muốn tôi phải mời cô ăn đấy chứ? Thức ăn đã lên hết cả rồi, còn cứ nhìn châm chắm tôi như vậy làm gì?”
“Có phải anh đã lừa tôi chuyện gì hay không?”
Khúc Tiểu Nghệ nghi ngờ nhìn Diệp Phùng từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy anh có gì đó rất lạ. “Làm gì có!”
“Vậy anh quen ông chủ của chỗ này sao?”
“Không quen!”
“Vậy tại sao tự dưng người ta lại đối xử cung kính với anh như vậy?”
“Chắc là nhận nhầm người đấy!”
Khúc Tiểu Nghệ suýt chút ngã ngửa ra, nhận nhầm sao? Mắt phải mù đến mức nào mới có thể nhận nhầm người kiểu đó chứ?”
“Không đúng, tôi vẫn luôn cảm thấy…”
“Có gì mà không đúng chứ, ăn mau đi không lại nguội hết cả bây giờ!”
“Ai nha! Tiểu Nghệ, đúng là cậu thật này!”
“Mau qua đây qua đây, mình đã bảo là không nhìn nhầm rồi mà, là Tiểu Nghệ thật này!”
Đúng vào lúc Khúc Tiểu Nghệ vẫn còn đắn đo suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên bị mở tung, sau đó ba cô nàng trạc tuổi Khúc Tiểu Nghệ, người nào người nấy ăn diện lộng lẫy như công chúa lao vào trong, hơn nữa còn rất tự nhiên ngồi vào ghế.
Hình như Khúc Tiểu Nghệ khá thân thiết với mấy người này, sau một hồi vui vẻ trò chuyện, một cô gái tên Quan Vũ Linh đột nhiên quay ra nhìn Diệp Phùng một lượt từ đầu đến trên rồi khinh thường nói: “Tiểu Nghệ, bây giờ người làm nhà cậu được nhận đãi ngộ tốt thể cơ à?”
“Cả lái xe cũng được ngồi vào bàn ăn sao?”
Khúc Tiểu Nghệ để lộ sự lúng túng, cô vội vàng nói: “Vũ Linh, anh ta không phải tài xế đâu, là một người bạn của mình đấy!”
“Ban?”
Cả ba cùng nhìn sang Diệp Phùng, mặc dù vóc dáng cũng khá được nhưng nhìn bộ đồ rẻ rúng anh đang mặc xem, vừa nhìn đã biết không phải người của giới thượng lưu rồi. “Tiểu Nghệ! Không phải mình nói cậu đâu, cậu bỏ nhà đi ba năm rồi, mặt cũng phải sáng hơn chứ, không phải loại chó mèo nào cũng có thể kết bạn được đâu đấy!”
“Phải đó!”
Một cô gái khác xoa xoa chiếc nhẫn kim cương mười ca ra trên tay, kiêu ngạo nói: “Thế giới của chúng ta ấy à, nếu loại người nào cũng chui lot thì chẳng phải sẽ hạ thấp đẳng cấp của chúng ta hay sao?”
Cô gái cuối cùng nhìn gò má dày dạn sương gió và đôi bàn tay đầy chai sạn của Diệp Phùng chế giễu: “Này, anh làm bốc vác ở cái công trường nào đấy? Nhìn mấy vết chai trên tay anh thì chắc cũng làm nhiều năm lắm rồi đấy nhỉ!”
“Ha ha…”
Ba người họ cười ô cả lên, Khúc Tiểu Nghệ đột nhiên trợn mắt nói: “Đủ rồi! Vũ Linh, Thanh Hà, Kiều My, sao các cậu có thể ăn nói như vậy với bạn của mình chứ!” . Truyện Teen Hay
“Tiểu Nghệ! Cậu điên à! Sao lại thật sự coi tên nhà quê là bạn bè chứ!” này
Tô Vũ Linh trợn mắt quát: “Cậu đừng có quên, cậu sắp trở thành mợ chủ của nhà họ Từ rồi đẩy, cũng may là bọn mình nhìn thấy, chứ nếu mà để anh Từ nhìn thấy cậu ngồi cùng với một tên xa lạ thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Anh ta nghĩ sao thì có liên quan gì đến mình! Ở cùng với ai là quyền tự do của mình! Ai cũng không can thiệp được!”
“Cậu! ”
Thấy Khúc Tiểu Nghệ cương quyết như vậy, Tô Vũ Linh đột nhiên liếc nhìn sang Diệp Phùng vẫn đang ung dung như không có chuyện gì, hừ lạnh một tiếng: “Tên kia, tôi không cần biết anh là ai nhưng tốt nhất là từ bỏ việc tiếp cận Tiểu Nghệ đi! Đẳng cấp như bọn này không phải là chỗ cho loại như anh dễ dàng trèo lên đâu!”
“Không sai!”
Thanh Hà khinh bỉ nói: “Sợ rằng từ nhỏ đến giờ anh chưa từng được thấy một bàn ngập tràn sơn hào hải vị như thế này đâu nhỉ? Loại ăn bám