Lúc này, Diệp Phùng trông như một con thú hoang đang nổi điên, nhất là khi thấy mí mắt Thi Nguyệt dần dần khép lại, cơn giận hoàn toàn bùng nổ.
Đế Sư nổi giận, trời sập đất nứt.
Tên mặt thẹo sửng sốt, sau đó khinh thường chỉ vào mặt Diệp Phùng: “Mày là thằng nào? Cút ra ngoài cho bố…”
Hắn ta còn chưa dứt lời thì một tiếng triệu hồi thần chết bỗng vang lên: “Thiên Lang!”
Một bóng dáng màu đen lướt qua Diệp Phùng, ngay sau đó là máu tươi văng lên, một cánh tay bay vụt lên không trung rồi rơi xuống sàn nhà. Giọng nói lạnh lẽo không chút cảm xúc vang lên từ miệng Thiên Lang: “Kẻ dám xúc phạm thầy của ta, phải bị chém!”
“ÁII!” Tiếng hét thảm thiết vang lên, tên mặt thẹo ôm cánh tay bị chém đứt, sắc mặt dữ tợn gào thét: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?
Chém chết thằng này cho tao Một đám đàn em nhất thời ào ào xông lên. Thiên Lang nhếch môi cười tàn nhẫn, giống như sói xông vào bầy cừu, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thê thảm liên tục vang lên, trong phòng bệnh tràn ngập mùi máu tươi.
Diệp Phùng chẳng buồn nhìn chúng, thô lỗ nhổ ống lấy máu ra, sốt ruột ôm Thi Nguyệt, vẻ mặt đau lòng: “Thi Nguyệt! Tỉnh lại đi! Ba tới đây, con mở mắt ra nhìn ba đi Thi Nguyệt cố gắng mở mắt, nhìn gương mặt sốt ruột trước mặt mình, nở nụ cười yếu ớt, cố gắng giơ tay vuốt ve má Diệp Phùng: “Ba… Ba, thật là ba sao? Cuối cùng Thi Nguyệt cũng được gặp ba… Giọng nói của cô bé càng ngày càng nhỏ, bàn tay suýt nữa chạm vào má Diệp Phùng, cuối cùng suy yếu gục xuống, ánh mắt cũng dần dần khép lại.
“Thi Nguyệt!” Diệp Phùng gầm lên, một con rồng đen vô hình xuất hiện sau lưng anh, ngửa mặt lên trời rít gào. Thiên Lang run lên, ánh mắt không giấu nổi sợ hãi nhìn Diệp Phùng. Đế Sư giận dữ, thiên địa đều lâm vào kiếp nạn!
“Thi Nguyệt! Con của bai”
Hà Tố Nghi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, xông vào giành lấy Thi Nguyệt trong lòng Diệp Phùng, khóc rống lên: “Thi Nguyệt, con mở mắt ra nhìn mẹ đi! Mẹ van con mở mắt ra đi!”
Đôi mắt Diệp Phùng bốc lửa, đột nhiên quay sang, ánh mắt như tử thần nhìn chằm chằm bác sĩ. Chân bác sĩ mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Anh… Anh gì ơi, không liên quan tới tôi! Là chúng bắt tôi lấy máu Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai anh ta: “Cậu đã lấy bao nhiêu?”
Bác sĩ không dám giấu diếm, run cầm cập nói: “Tổng cộng… Tổng cộng lấy 2500cc.”
“Cái gì?!
Người bình thường nếu bị lấy quá 2cc máu sẽ gặp nguy hiểm tính mạng, mà Thi Nguyệt chỉ là một đứa bé năm tuổi! Đám súc vật vô nhân tính này, chúng muốn lấy máu Thi Nguyệt tới chết đây mà! Diệp Phùng kìm nén sát ý ngập trời, muốn ôm Thi Nguyệt đi, Hà Tố Nghi lại ôm chặt cô bé: “Đừng đụng vào con gái tôi!”
“Tố Nghi!” Diệp Phùng vội nói: “Thi Nguyệt mất máu quá nhiều, nếu còn kéo dài thời gian thì con bé sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Chúng tôi đều là máu gấu trúc hiếm thấy, chỉ khi nào tôi truyền máu cho con bé thì mới có thể cứu nó! Hãy tin tôi, Thi Nguyệt cũng là con gái của †ôi mà”
Thấy đôi mắt sốt ruột chân thành của Diệp Phùng, Hà Tố Nghỉ căn môi, sau đó lưu luyến đưa Thi Nguyệt cho anh. Diệp Phùng ôm con gái, đặt cô bé lên giường bệnh rồi cầm ống truyền máu, thành thạo cột vào cổ tay hai người. Máu của hai cha con dần dần hòa quyện vào nhau. Sắc mặt Thi Nguyệt dần dần hồi phục chút hồng hào, còn sắc mặt Diệp Phùng lại càng ngày càng trắng bệch.
Thấy vậy, Thiên Lang nhất thời sốt ruột, vội lên tiếng: “Thầy ơi, thầy không thể truyền máu nữa. Tiếp tục truyền thì thầy cũng sẽ không chịu nổi! Em đã báo cho các đàn anh, họ đang nhanh chóng chạy sang bên này, hơn nữa kho máu của các bệnh viện lớn trên cả nước đều được huy động, bảo đảm sẽ đưa máu gấu trúc đầy đủ đến đây trong thời gian ngắn nhất!”
“Không còn kịp nữa rồi.” Giọng Diệp Phùng tràn đầy mệt mỏi: “Tình huống hiện tại của Thi Nguyệt không thể chậm trễ được nữa. Yên tâm đi, tôi vẫn có thể chịu được.”
Nhìn cô bé nằm trên giường bệnh, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trong mắt Diệp Phùng vần tràn đầy cưng chiều. Thật sự rất giống, cái mũi, cái miệng, nhất là đôi mắt giống hệt mình. Thi Nguyệt, cô bé như thiên thần này chính là con gái mình sao? Sự yêu thương dần dần trào dâng trong lòng anh, đồng thời lệ khí cũng không kìm nén được bùng nổ. Suýt nữa, suýt nữa con gái anh sẽ bị kẻ khác lấy máu đến chết!
Thấy gương mặt rõ ràng bị suy dinh dưỡng của Thi Nguyệt, Diệp Phùng chỉ hận không thể cho mình một cái tát. Bao nhiêu năm qua, chắc chắn hai mẹ con họ đã phải chịu