Chiến thần vô địch! Chiến thần vô địch!”
Mọi người trên khán đài hò hét, ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Diệp Phùng tràn ngập sự kính trọng. Ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía anh như ánh mắt nhìn về phía anh hùng trong lòng mình vậy!
Giờ phút này, Khúc Tiểu Nghệ nhìn về phía Diệp Phùng đứng giữa sân mà hai mắt nổi lên ánh sáng khác biệt.
Một tay anh chắp sau lưng, đứng đó với ánh mắt lạnh nhạt giống như là vua chúa trời sinh, coi khinh chúng sinh! Cô ấy vội vàng chạy qua, trong đôi mắt khi nhìn về phía
Diệp Phùng tràn ngập quan tâm và một chút mến mộ sâu thẳm trong đó mà đến cả cô ấy cũng không thể nào phát hiện được, cô ấy nói: “Diệp Phùng, anh không sao chứ?”
Diệp Phùng lắc đầu rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hướng Kinh Dương đang ngồi trên lầu hai với vẻ mặt trắng bệch kia, anh nhếch miệng lên và cười rồi nói: “Đi thôi, chúng ta cũng nên đi đòi nợ rồi!”
Theo từng bước chân của anh mà chẳng biết từ lúc này đột nhiên có một khán giả đứng lên, sau đó hướng về phía anh mà có chút khom người.
Sau đó giống như là phản ứng dây chuyền vậy, tất cả mọi người không hẹn mà đứng lên cùng một lúc. Trong lúc nhất thời khán đài trở nên vô cùng yên tĩnh, cho dù là kẻ mạch một phương hay ông lớn của thế giới ngầm đều đứng dậy cúi người với Diệp Phùng!
Không chỉ có người đẹp yêu anh hùng, mà đàn ông lại càng thêm sùng bái anh hùng!
Diệp Phùng dùng chính thực lực của mình để khiến cho bọn họ tôn trọng. “Câu… câu chủ, chúng ta thua rồi. Làm sao bây giờ?”
Người phụ trách của quyền đài nói với Hướng Kình Dương một cách run rẩy.
Anh ta siết chặt tay lại, thậm chí móng tay đã đâm vào thịt rồi nhưng anh ta vẫn chẳng hề hay biết gì. “Có khách cược đã bắt đầu yêu cầu trả tiền thắng cược. Vậy.. vậy chúng ta có trả không?”
“Trả!”
Hướng Kinh Dương gầm nhẹ một tiếng, hai mắt anh ta đỏ bừng như là một con thú dữ: “Mặc dù những người này chỉ là con sâu cái kiến khi so với nhà họ Hướng nhưng nếu bắt tay với nhau thì dù là nhà họ Hướng chúng ta cũng không thể nào chống đối được. Hơn nữa danh tiếng mà nhà họ Hướng dành dụm mấy chục năm trời, tôi không thể để vì chuyện này mà danh tiếng của nhà họ Hướng bị ảnh hưởng được!”
“Lần này, tôi sai rồi..”
Hướng Kinh Dương hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, trong lòng anh ta đang đau như bị ai đó cầm dao cắt thịt: “Trả! Trả đầy đủ cho bọn ho!”
“Thế nhưng trong tài khoản của chúng ta không có nhiều tiền đến thế!”
“Tôi sẽ điều động vốn lưu động của các công ty dưới trưởng nhà họ Hướng một cách nhanh nhất. Tranh thủ lấy ra hai mươi tư nghìn tỷ, lại thêm tài chính lưu động của quyền đài bây giờ có lẽ sẽ đủ bù vào lỗ hổng này. Nói cho những khách cược còn lại, lấy danh nghĩa của nhà họ Hướng mà ghi giấy nợ cho bọn họ, những số tiền còn thiếu sẽ trá trong vòng ba ngày!”
“Chắc chắn bọn họ sẽ nể mặt nhà họ Hướng!”
“Còn nữa, không thể để cho ba tôi biết chuyện này nghe chưa!”
Hưởng Kinh Dương nói đến chỗ này thì đôi mắt chợt trở nên lạnh lẽo. Người phụ trách thấy thể thì run lên một cái rồi vội vàng gật đầu.
Làm một dòng họ hào môn, nhà họ Hướng không thể nào chỉ có một người thừa kể là Hưởng Kinh Dương được. Chẳng qua trong một đám con cháu đông đảo anh ta là người ưu tú nhất mà thôi!
Mặc dù tính cách của Hướng Kinh Dương có hơi nóng náy, cách làm việc cũng rất hung hăng nhưng không thể phủ nhận được việc anh ta có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Hướng thì tất nhiên thủ đoạn và trí thông minh cũng không kém! Ví như kế hoạch ngày hôm nay, một khi thành công thì anh ta sẽ mang về cho nhà họ Hướng một số tiền vô cùng lớn!
Nhưng mà nghìn tính vạn tính, tính cả cái biển số là Diệp Phùng này vào. Nhưng Hướng Kình Dương lại không thể ngờ rằng biến số này lại mạnh vượt xa những gì anh ta có thể tưởng tượng.
Cũng may Hướng Kinh Dương cũng đã bắt đầu nhận lấy việc làm ăn của nhà họ Hướng nên cũng có chút quyền lợi trong chuyện điều động tiền bạc. Anh ta phải bù lại cái lỗ thủng này một cách thần không biết quỷ không hay. Bởi vì một khi để cho các anh em trai của Hướng Kình Dương biết anh ta phạm phải một sai lầm lớn như thế này thì sợ rằng địa của anh ta sẽ tụt dốc không phanh! “Nhưng mà, không phải chúng ta phải trả sáu mươi nghìn tỷ sao?
Người phụ trách hỏi với vẻ nghi ngờ. “Bên chỗ Khúc Tiểu Nghệ tôi sẽ tự nghĩ cách. Nợ một mình cô ta còn đỡ hơn là nợ một ngàn người!”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Thịch! Thịch! Thịch!
Bên tai Hướng Kình Dương vang lên từng bước chân như tiếng