Đột nhiên bị ngắt lời khiến cho Từ Vấn Quân sầm mặt xuống, ông ta mở lời làm khó dễ “Cậu là ai, đây không phải là nơi cậu có thể nói chuyện, mời cậu đi cho!”
Trên mặt Khúc Long Khâm cũng hiện lên vẻ không vui nhưng ông ta vẫn có thể nhịn được: “Cậu Diệp à, bây giờ là nghi thức đỉnh hôn của con gái tôi. Có chuyện gì thì để làm nghi thức xong xuôi rồi nói nhé?”
Diệp Phùng không để ý tới hai người mà trực tiếp đạp vào sân khấu, anh nhìn Từ Kiệt rồi nở một nụ cười giống như cười mà không phải cười: “Cậu Từ sao thế, vấn đề của tôi khó trả lời lắm sao?”
Mặt của Từ Kiệt sụ xuống, mặc dù anh ta rất muốn tát cho Diệp Phùng một bạt tai nhưng bây giờ anh ta vẫn còn phải duy trì hình tượng ôn tồn lễ độ kia.
Thế là anh ta nói: “Anh Diệp à?”
“Hôm nay là ngày tôi và Tiểu Nghệ đính hôn, có thể cưới được cô gái mà tôi thích thì chẳng lẽ tôi không nên vui vẻ ư?”
“Ồ, hóa ra là như thế à?”
Diệp Phùng giả vờ như bây giờ mới hiểu rồi sau đó tùy tiện cầm ấm trà lên, rót một ly trà rồi thường thức và nói: “Thế nhưng lúc cậu Từ nhìn thấy Tiểu Nghệ thì cũng không cười xán lạn đến thể. Chỉ có khi thấy ba người bọn họ uống trà xong thì mới nở một nụ cười kỳ quái. Cực kỳ giống như là không kiềm chế được đắc ý khi thấy mình đã đạt được âm mưu. Cậu Từ… thứ khiến cậu vui vẻ không phải là ly trà này chứ?”
Sắc mặt của Từ Kiệt có chút thay đổi, anh ta cố nén sự sợ hãi trong lòng rồi nói với vẻ tức giận: “Anh Diệp, anh nói thế là có ý gì? Mặc dù trước đây chúng ta có va chạm nhau nhưng trong trường hợp này anh lại nói xấu tôi như thế, có để nhà họ Từ tôi và nhà họ Khúc vào mất không?”
“Anh Khúc, anh quen người này à?”
Sắc mặt của Từ Vấn Quân cũng không được tốt cho lắm, ông ta cất tiếng hỏi.
Giọng điệu của Khúc Long Khâm cũng không còn được vui vẻ như trước nữa: “Cậu Diệp, chỉ sợ là câu hiểu nhầm gì đó rồi. Nước trà là do khách sạn chuẩn bị, được kiểm tra rất gắt gao, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Giờ lành sắp hết, hai đứa trẻ còn phải trao nhẫn đính hôn cho nhau. Cậu cứ đi xuống trước đi!” Giọng điệu của ông ta lúc này đã lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Ai ngờ Diệp Phùng lại làm như không nghe thấy, anh đưa chén trà tới bên miệng Từ Kiệt rồi cười nói: “Câu Từ à, đúng là chúng ta trước đây có rất nhiều hiểu nhầm, không bằng hôm nay mượn ngày tốt này, tôi mời anh một ly trà, chúng ta xóa bỏ ân oán được không?”
Vẻ mặt của Từ Kiệt thay đổi liên tục. “Đủ rồi!”
Khúc Long Khâm đã không còn nhịn được nữa, ông ta quát lên với ánh mắt không vui rồi nói: “Người đâu, đưa cậu Diệp về nghỉ ngơi đi.”
“Chờ một chút!”
Đột nhiên Khúc Hoàng Dân lại lên tiếng: “Cậu Diệp chính là người có ân với nhà họ Khúc chúng ta, Long Khâm, đây là thái độ đối xử với người có ân của con đấy à?”
“Cậu ta là người có ân với nhà họ Khúc chúng ta thật, nhưng đây cũng không phải là lý do để cậu ta phá hủy buổi lễ này!”
“Người đâu, tới dẫn cậu ta đi!”
“Để tôi xem ai dám!”
Khúc Hoàng Dân đứng dậy chắn trước mặt Diệp Phùng rồi nói. Ông cụ đã lập nên nhà họ Khúc từ hai bàn tay trắng, mặc dù bây giờ tuổi tác đã cao nhưng khí thể thì vẫn còn đó. Cả đảm khách khứa đều không dám họ he một tiếng mà chỉ im lặng quan sát.
Diệp Phùng lại đưa ly trà về phía trước: “Làm sao thế? Cậu Từ không nể mặt tôi à?”
“Từ Kiệt!”
Khúc Hoàng Dân lại nói: “Cậu Diệp đây là khách quý của nhà họ Khúc chúng tôi. Nếu như giữa hai người đã có hiểu lầm, Diệp lại có lòng muốn giải quyết thì bây giờ không phải là lúc tốt sao?”
Mặc dù Khúc Hoàng Dân không biết vì sao Diệp Phùng cứ phải để Từ Kiệt uống ly trà này nhưng ông ấy tin rằng anh làm thể là có lý do riêng!
Ánh mắt của Từ Kiệt đã tổ cáo tâm trạng của anh ta, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trên trán của anh ta toàn là mồ hôi! Diệp Phùng để Từ Kiệt uống thì anh ta có hàng trăm hàng ngàn lý do để từ chối. Nhưng nếu là Khúc Hoàng Dân yêu cầu thì anh ta lại không thể không uống. “Cậu Từ nóng lắm sao? Trán của cậu toàn là mồ hôi không kia!”
Đám người nghe vậy thì cũng nhìn về phía Từ Kiệt, mồ hôi trên trán anh ta được ảnh đèn chiếu vào nên vô cùng dễ thấy. Thế nhưng trong hội trường này có điều hòa, thậm chí khách khứa còn cảm thấy có chút lạnh, sao lại đổ mồ hôi được chứ? “Cậu Từ, nếu cậu vẫn chần chừ thì trà sẽ nguội mất đó.”
“Từ Kiệt!”
Giọng nói của Khúc Long Khâm cũng vang lên: “Từ khi nào mà cậu trở nên bụng dạ nhỏ