Hai người vừa đi chưa được bao lâu, một ngọn nến đột nhiên sáng lên trong con đường tối tăm, chiếu sáng toàn bộ không gian.
Diệp Phùng dừng lại, bào vệ Lăng Tuyết Ngân phía sau, chăm chú thăm dò phía trước.
Đây là một cánh cổng bằng đá rất dày có khắc một khuôn mặt, mặc dù đã bị ăn mòn theo năm tháng, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra đó là khuôn mặt của một người phụ nữ, và cũng vô cùng xinh đẹp. “Chẳng lẽ đây là khuôn mặt của người phụ nữ được chôn cất cùng chủ nhân ngôi mộ?” Lăng Tuyết Ngân hơi tò mò thì thẩm.
Diệp Phùng gật đầu: “E rằng là như vậy.” “Cô ấy đúng là hạnh phúc khi có được một người đàn ông yêu thương, chiều chuộng mình cà đời.” Trong ánh mắt Lăng Tuyết Ngân thoáng qua một chút ngưỡng mộ.
Mặc dù cô ta là một độc sư của Miêu Cương, nhưng vẫn còn là một cô gái rất trẻ, con gái ở độ tuổi này luôn khát khao mơ ước có một tình yêu đẹp nhất.
Diệp Phùng không nói gì, ngưng tụ khí thế trên người, sau đó duỗi tay phải ra, từ từ bước về phía cánh cổng đá.
Ngay lúc sắp chạm vào cửa đá, đột nhiên, cửa đá phát ra một âm thanh trầm thấp, trong ánh mắt của Diệp Phùng, khe hở dần dần hé mở. “Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cành tượng kinh dị này khiến Lăng Tuyết Ngân không khỏi trầm trồ, nấp sau lưng Diệp Phùng, ánh mắt đầy sợ hãi. “Mặc dù người cổ đại lạc hậu, tay nghề thủ công của họ còn lâu mới có thể so sánh được với người hiện đại, nhưng theo dòng thời gian, những kỹ nghệ cao siêu này cũng đã dần dần mất đi, chú nghĩ chủ nhân trong ngôi mộ này chắc có điều gì muốn nói với chúng ta.” “A! Chủ nhân ngôi mộ? Người đó chẳng phải đã chết rồi sao? Người chết vẫn có thể nói chuyện được à?” Lăng Tuyết Ngân kinh ngạc, lúc nói chuyện mà răng run cầm cập. “Đi theo chú!”
Diệp Phùng bảo vệ Lăng Tuyết Ngân bước vàocánh cổng đá, trong khoảng không không có gì cả, chỉ có một cỗ quan tài nằm yên tĩnh ở chính giữa.
Hai người liên tục nhìn khắp bốn phía, trong căn mộ trồng trãi, bố trí của nơi này nhìn qua là có thể thấy rõ ràng, chẳng có thứ gì cả!
Lăng Tuyết Ngân trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ thất vọng: “Chú à, chúng ta tìm nhầm nơi rồi!” “Theo những gì mà bà nội day cho cháu, bướm đò chỉ thích sống ở những nơi gỗ mục nát, trong cổ mộ này chỉ có quan tài đá, e là, chúng ta uống công một chuyến rồi!”
Ánh mắt của Diệp Phùng cứ nhìn chăm chăm vào chiếc quan tài đá kia, tinh quang lập lòe, không biết là đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh duỗi tay đẩy quan tài đó, nhưng đầy thể nào cũng không hề nhúc nhích!
Hừm?
Cổ quan tài này sao lại nặng như vậy?
Sau đó, anh khẽ nghiến răng, toàn bộ sức lực đểu tập trung vào cánh tay, lại đẩy mạnh, nhưng vẫn không hề nhúc nhích!
Lúc này, Diệp Phùng đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ! Sức mạnh vừa rồi chi ít cũng phải ngàn cân, vậy mà ngay cà một cái nắp quan tài nhỏ bé cũng không đẩy được?
Liên tiếp thất bại khiến anh cảm thấy rất hứng thú.
Khi sức mạnh trên cánh tay dần dần tăng lên, co quan tài cuối cùng cũng có chút cử động, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Diệp Phùng không hề có chút vui vẻ nào!
Sức mạnh mà anh dùng khi nãy đã không dưới ba ngàn cân, vượt xa giới hạn sửc mạnh của một người bình thường, mới có thể dầy được một nắp quan tài?
Nhưng vào lúc này, biến hóa đột ngột xảy ra, cả ngôi mộ đột nhiên ẩm ẩm chấn động, tựa hồ có thể sụp đổ bất cử lúc nào!
Diệp Phùng vội dừng lại lập tức bảo vệ Lăng Tuyết Ngân, nói tới cũng thật kỳ lạ, giây phút anh ngừng đầy cái quan tài đó, tiếng ẩm ẩm vừa rồi cũng dừng lại, tất cà lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Lăng Tuyết Ngân bị doa cho sợ hãi, một lúc lâu sau, cô ta mới lẩm bẩm nói: “Ch… Chủ đi!” “Vừa rồi xày ra chuyện gì thế?”
Sắc mặt Diệp Phùng trông rất là căng thẳng. Ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào quan tài.
Dù anh không muốn tin nhưng chuyện vừa rồi đã chứng tỏ, sự sụp đổ