Vừa dứt lời, các học trò kìm nén hồi lâu cứ như nhận được mệnh lệnh. Hoàng Phúc Định và Tịch Triều Mạnh đứng ở hai bên, một người cầm cờ, một người cầm kim châm, đột nhiên ra tay.
“Vụt” một phát, Hà Tố Di hét thảm thiết, nhất thời buông tay làm rơi vật trang sức và Thi Nguyệt. Ngay sau đó một bóng người lướt qua, mọi người chỉ thấy hoa cả mắt, Thiên Lang đã xuất hiện ngay bên cạnh Hà Tố Di, vươn tay đỡ Thi Nguyệt còn chưa kịp rơi xuống sàn nhà. Lương Khúc Sinh bên cạnh Hà Tố Di không phải là kẻ ngốc, lập tức muốn ra tay, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, một cú đấm xuất hiện trước mặt gã, thân thể nặng hơn 100 kg của gã trực tiếp bị đấm bay ra ngoài!
Vương Khinh Lâm bóp cổ Hà Tố Di xách cô ta lên cao, toàn thân tràn đầy sát khí: “Bố mày thật hối hận vì vừa rồi không bẻ đầu mày xuống! Nhưng bây giờ, mày có thể chết được rồi!”
Ngay khi Vương Khinh Lâm chuẩn bị bẻ cổ Hà Tố Di thì nòng súng lạnh lẽo chợt kề sát trên trán anh ta: “Buông ra cho tao!”
Vương Khinh Lâm nghiêng mắt nhìn qua, chính là Lương Khúc Sinh mới bị mình đánh xong. Anh ta không nhúc nhích, sát khí càng nồng nặc hơn: “Mày biết những kẻ cầm súng chĩa vào đầu tao đều có kết cục gì không?”
“Bố mày không cần biết! Bố mày chỉ biết nếu mày không buông ra, tao sẽ đưa mày xuống địa ngục ngay lập tức!”
Lúc này, Diệp Phùng đưa Thi Nguyệt cho Hà Tố Nghỉ ôm, hơi ngẩng đầu lên: “Có súng thì giỏi lắm sao?”
Ánh mắt Lương Khúc Sinh trầm xuống, quay sang chĩa vào Diệp Phùng: “Sao hả? Mày không phục à? Chỉ dựa vào khẩu súng trong †ay tao, mạng nhỏ của mày đã nằm trong tay †ao! Con bé kia là vợ mới cưới của mày hôm nay đúng không? Chậc chậc, tinh mắt đấy, tao cũng coi trọng! Đêm nay kêu vợ mày động phòng với tao trước đi! Chờ tao chơi chán rồi lại kêu mày dắt về!” Giọng nói ngang ngược như thể mình là hoàng đế.
Sát khí dần dần bốc lên trong mắt Diệp Phùng. Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng các học trò đều biết càng bình tĩnh thì càng chứng minh Diệp Phùng càng muốn giết người.
“Tôi thật sự rất nghi ngờ, với nhân phẩm không bằng cả súc vật như anh, tại sao có thể trở thành quân đoàn trưởng?”
“Mẹ kiếp, mày dám mắng tao hả?” Ánh mắt Lương Khúc Sinh tàn nhẫn.
“Mắng anh? Không không không, mắng một con súc vật, tôi còn chê bẩn miệng!”
Lương Khúc Sinh mở chốt súng, ánh mắt đầy sát khí: “Mày cũng giỏi mồm mép đấy nhỉ!
Có phải là chán sống rồi không?”
Diệp Phùng lại không hề sợ hãi, xòe tay cười nói: “Tôi còn chưa hưởng thụ đủ thế giới bên ngoài, đương nhiên vẫn muốn sống tiếp.”
“Hừ! Còn tưởng là khúc xương cứng, xem ra cũng là thằng hèn thích thể hiện!” Lương Khúc Sinh cười khinh miệt: “Muốn sống thì ngoan ngoãn quỳ xuống cho tao!”
“Một khẩu súng quèn mà muốn bắt tôi quỳ ư?” Diệp Phùng cười.
“Một khẩu?” Lương Khúc Sinh chợt cười phá lên: “Thằng oắt, mở to mắt chó của mày ra mà nhìn! Hôm nay bố dẫn theo một ngàn anh em, tổng cộng có một ngàn khẩu súng, chỉ cần bố