Đế Sư Xuất Sơn

Có phải tao nên gọi mày là thầy không?


trước sau

Vừa dứt lời, các học trò kìm nén hồi lâu cứ như nhận được mệnh lệnh. Hoàng Phúc Định và Tịch Triều Mạnh đứng ở hai bên, một người cầm cờ, một người cầm kim châm, đột nhiên ra tay.

“Vụt” một phát, Hà Tố Di hét thảm thiết, nhất thời buông tay làm rơi vật trang sức và Thi Nguyệt. Ngay sau đó một bóng người lướt qua, mọi người chỉ thấy hoa cả mắt, Thiên Lang đã xuất hiện ngay bên cạnh Hà Tố Di, vươn tay đỡ Thi Nguyệt còn chưa kịp rơi xuống sàn nhà. Lương Khúc Sinh bên cạnh Hà Tố Di không phải là kẻ ngốc, lập tức muốn ra tay, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, một cú đấm xuất hiện trước mặt gã, thân thể nặng hơn 100 kg của gã trực tiếp bị đấm bay ra ngoài!

Vương Khinh Lâm bóp cổ Hà Tố Di xách cô ta lên cao, toàn thân tràn đầy sát khí: “Bố mày thật hối hận vì vừa rồi không bẻ đầu mày xuống! Nhưng bây giờ, mày có thể chết được rồi!”

Ngay khi Vương Khinh Lâm chuẩn bị bẻ cổ Hà Tố Di thì nòng súng lạnh lẽo chợt kề sát trên trán anh ta: “Buông ra cho tao!”

Vương Khinh Lâm nghiêng mắt nhìn qua, chính là Lương Khúc Sinh mới bị mình đánh xong. Anh ta không nhúc nhích, sát khí càng nồng nặc hơn: “Mày biết những kẻ cầm súng chĩa vào đầu tao đều có kết cục gì không?”

“Bố mày không cần biết! Bố mày chỉ biết nếu mày không buông ra, tao sẽ đưa mày xuống địa ngục ngay lập tức!”

Lúc này, Diệp Phùng đưa Thi Nguyệt cho Hà Tố Nghỉ ôm, hơi ngẩng đầu lên: “Có súng thì giỏi lắm sao?”

Ánh mắt Lương Khúc Sinh trầm xuống, quay sang chĩa vào Diệp Phùng: “Sao hả? Mày không phục à? Chỉ dựa vào khẩu súng trong †ay tao, mạng nhỏ của mày đã nằm trong tay †ao! Con bé kia là vợ mới cưới của mày hôm nay đúng không? Chậc chậc, tinh mắt đấy, tao cũng coi trọng! Đêm nay kêu vợ mày động phòng với tao trước đi! Chờ tao chơi chán rồi lại kêu mày dắt về!” Giọng nói ngang ngược như thể mình là hoàng đế.

Sát khí dần dần bốc lên trong mắt Diệp Phùng. Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng các học trò đều biết càng bình tĩnh thì càng chứng minh Diệp Phùng càng muốn giết người.

“Tôi thật sự rất nghi ngờ, với nhân phẩm không bằng cả súc vật như anh, tại sao có thể trở thành quân đoàn trưởng?”

“Mẹ kiếp, mày dám mắng tao hả?” Ánh mắt Lương Khúc Sinh tàn nhẫn.

“Mắng anh? Không không không, mắng một con súc vật, tôi còn chê bẩn miệng!”

Lương Khúc Sinh mở chốt súng, ánh mắt đầy sát khí: “Mày cũng giỏi mồm mép đấy nhỉ!

Có phải là chán sống rồi không?”

Diệp Phùng lại không hề sợ hãi, xòe tay cười nói: “Tôi còn chưa hưởng thụ đủ thế giới bên ngoài, đương nhiên vẫn muốn sống tiếp.”

“Hừ! Còn tưởng là khúc xương cứng, xem ra cũng là thằng hèn thích thể hiện!” Lương Khúc Sinh cười khinh miệt: “Muốn sống thì ngoan ngoãn quỳ xuống cho tao!”

“Một khẩu súng quèn mà muốn bắt tôi quỳ ư?” Diệp Phùng cười.

“Một khẩu?” Lương Khúc Sinh chợt cười phá lên: “Thằng oắt, mở to mắt chó của mày ra mà nhìn! Hôm nay bố dẫn theo một ngàn anh em, tổng cộng có một ngàn khẩu súng, chỉ cần bố

ra lệnh một tiếng thì sẽ lập tức bắn mày thành cái sàng!”

“Ồ, thế à?” Diệp Phùng càng buồn cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng tôi không tin.”

“Không tin á? Ha ha ha, vậy thì tao sẽ cho mày mở mang tầm mắt! Các anh em, lên đạn cho taol”

Vừa dứt lời, nhưng lại không có tiếng súng lên nòng như trong tưởng tượng, ngược lại yên tĩnh đến đáng sợ. Lương Khúc Sinh cau mày nhìn chằm chằm Diệp Phùng, hoàn toàn không nhìn chung quanh: “Chúng mày điếc hết rồi hả? Bố kêu chúng mày lên nòng cơ mài!”

Vẫn là sự im lặng đầy chết chóc. Bây giờ Lương Khúc Sinh có ngu cũng biết là tình huống không đúng. Lúc này, giọng Diệp Phùng bình tĩnh vang lên: “Xem ra một ngàn khẩu súng của anh không nghe mệnh lệnh, vậy thì chỉ bằng nghe của tôi nhé?” Dứt lời, ánh mắt Diệp Phùng lạnh như băng, quát lên một tiếng như sấm dậy: “Lên nòng!”

Răng rắc! Tiếng vang đều nhịp như sét đánh giữa trời quang. Mồ hôi lạnh lập tức phủ đầy trán Lương Khúc Sinh. Gã chậm rãi quay đầu, khi thấy cảnh tượng trước mắt, chân gã mềm nhũn, thân thể nặng hơn 100 ký ngồi bệt xuống đất.

Không biết từ khi nào, một ngàn binh lính của gã đã bị tước đoạt vũ khí bắt giữ, thay thế vị trí của họ là một đám binh lính đeo quân hàm biên cương phía bắc. Một ngàn nòng súng lạnh lẽo tràn đầy sát khí nhắm ngay Lương Khúc Sinh. Trái tim Lương Khúc Sinh run rẩy, đó chính là một ngàn chiến sĩ chân chính đã từng tắm máu và lửa, chân chính từng lên chiến trường! Hơn xa binh lính ở quân khu của gã! Nhưng chẳng phải họ đang canh gác ở biên cương phía bắc sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại nghe mệnh lệnh của Diệp Phùng?

Ngay khi gã suy nghĩ nát óc mà không hiểu thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt gã. Lương Khúc Sinh ngẩng đầu lên, nhất thời run bắn cả người.

“Tướng… Tướng quân Thiết…”

Thống soái phương bắc, một trong chín chiến thần Đông Ngọc, gã đương nhiên biết!

“Sao… Sao ngài lại ở đây?”

Thiết Chinh Nhạc cúi đầu nhìn gã, nở nụ cười tàn nhân: “Đương nhiên tao phải ở đây, chẳng những là tao mà cả Hàn Lộ Ca, Khúc Trấn Dương cùng với tám chiến thần khác đang ra sức chạy đến chỗ này. Nhưng bây giờ, có lẽ tao nên báo cho họ biết không cần sốt ruột như vậy, mày biết tại sao?”

Đầu óc Lương Khúc Sinh trống rỗng, hỏi theo phản xạ: “Tại… Tại sao?”

“Bởi vì vợ của thầy bọn tao sắp bị cướp đi.

Không có cô dâu, họ vội vàng chạy tới thì có ý nghĩa gì? Đoàn trưởng Lương, tao rất bội phục mày! Nếu mày cướp đi cô của bọn tao thì có lẽ cả chín chiến thần của Đông Ngọc, bao gồm cả tao đều phải kêu mày là thầy!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện