Ánh mắt Diệp Phùng hơi cứng lại.
Đám người trước mắt có bộ dạng hùng hổ như vậy, thể nào cũng không giống bộ dáng của người vì hâm mộ tên tuổi của anh mà đến.
“Ông biết tôi sao?”
Diệp Phùng không hề bối rối, anh che cho ở sau lưng, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng. “Haha, anh đường đường là Đế Sư, học trò trải khắp đất nước, tuy tôi ở Tây Tương xa xôi nhưng cũng đã nghe đến danh tiếng của anh.”
Miệng nói tuy là có vẻ cung kính nhưng ngữ khí lại đầy ý châm chọc, như vậy lại càng nổi bật rõ ràng ý tứ của ông ta ta. “Ô! Vậy sao?”
Diệp Phùng cười lạnh, nói: “Thật ngại quá, ông biết tên tôi, nhưng tôi lại không biết tên ông!”
Người đàn ông kiêu ngạo ngẩng đầu, không hề có ý che dấu thân phận, nói một cách cao ngạo: “Tôi chính là tướng quân trấn thủ Tây Tương, Uyển Hổ.”
Ông ta dừng một chút, đột nhiên liec mắt nhìn Diệp
Phùng, tỏ vẻ sâu xa: “Đúng rồi, cậu cả nhà họ Lương ở thủ đô, Lương Thành, là cháu đắng ngoại của tôi.”
Nghe thấy thế, Diệp Phùng hơi nheo mắt lại.
Thì ra là thế, đối phương đã có chuẩn bị mới đến.
Ngàn tính vạn tính mà vẫn có sơ sót. Dưới đáy mắt Diệp Phùng lóe lên thứ ánh sáng sâu thẩm, nỗi hận với Lương Thành lại sâu thêm ba phần.
Giỏi cho một tên cậu chủ cả nhà họ Lương, tôi không muốn so đo nhiều với anh, nhường nhịn anh đủ kiểu, vậy mà anh vẫn còn quanh quẩn như âm hồn không tan.
Có điều trước mắt cũng không phải thời điểm để suy nghĩ về vấn đề này, ánh mắt Diệp Phùng hơi nheo lại, anh nói: “Tướng quân Uyển, không biết ông gióng trống khua chiêng thể này là muốn làm gì đây?”
“Haha, tôi đã nghe danh Đế Sư từ lâu, nay anh đến địa bàn của tôi thì bản tướng quân sao có thể không làm tròn trách nhiệm chủ nhà, cẩn thận chiêu đãi anh?”
Nhìn thể trận giương cung bạt kiếm chung quanh, Diệp Phùng hừ lạnh một tiếng, anh lại không nhìn ra chút không khí muốn chiêu đãi khách nào cả. “Ý tốt của Tướng quân Uyển, Diệp Phùng xin nhận trong lòng.”
“Có điều bây giờ tôi còn có việc quan trọng phải đến thủ đô, không thể dừng lại ở đây.”
Uyển Hổ nói giọng lạnh lùng: “Để Sư như vậy là không nể mặt tôi sao?”
Thấy thái độ ông ta ta rõ ràng là muốn kiếm chuyện,
Diệp Phùng cũng không muốn khách sáo nữa, hừ lạnh một tiếng mà kêu lên: “Tướng quân Uyển!”
“Ông đã gọi tôi là Đế Sư thì nên biết thân phận của tôi là gì.”
“Chẳng lẽ tôi không muốn ở lại mà ông lại có thể cứng rắn giữ lại sao?”
“Haha…”
“Không hổ là Đế Sư được mọi người xưng tụng, là người trấn giữ nửa để quốc, nói chuyện rõ là có khí phách!”
“Nếu không có được chút điểm yếu nào trong tay tôi cũng thật sự không có lý do để ngăn cản anh, chẳng qua là…”
Uyển Hổ đang nói chợt dừng lại, chuyển giọng quát lớn: “Diệp Phùng, một ngôi mộ cổ trong nội thành Tây Tương bị trộm, dính líu đến một bộ phận lớn đồ cổ quốc bảo bị đánh cắp mà lại có người chỉ điểm anh là kẻ tình nghi lớn nhất.”
“Cho nên, bản tướng quân theo lệnh bắt anh lại để tiến hành điều tra.”
“Anh thức thời một chút, thành thật đi theo bản tướng quân. Nếu không có liên quan thì tất nhiên sẽ trả lại trong sạch cho anh. Nhưng nếu anh dựa vào địa thế hiểm trở mà kháng cự…
Gương mặt Uyển Hổ nổi lên ý định giết chóc: “Thì đừng trách bản tướng quân giết chết tại chỗ.”
Đúng là cháy nhà ra mặt chuột!
Trong mắt Diệp Phùng bong nhiên lóe lên một tia