Đế Sư Xuất Sơn

Chương 226


trước sau

Mọi thứ sau đó, lại càng không còn vòng vo nữa

Một đường đến thẳng nhà họ Khúc, với sự giúp đỡ của Lăng Tuyết Ngân cuối cùng đã áp chế được chất độc dẫn vào tim, ba con nhà họ Khúc và Từ Mạnh Quân đều được chữa trị.

Thêm việc vài ngày qua vết thương vẫn chưa đỡ, ba người bọn họ chỉ mất không đến một tiếng đồng hồ, cơ thể đã có thể khôi phục một chút.

Đợi đến đêm tới, cơ thể đã không còn gì nghiêm trọng, khôi phục lại bình thường!

Hàng ngàn lời cảm tạ đối Diệp Phùng, nhưng Diệp Phùng không nhận công lao này mà dành hết công lao cho Lăng Tuyết Ngân.

Nói tóm tắt tình cảnh của cô một chút, Khúc Lăng Khiêm nói rằng ông ta sẵn sàng nhận Lăng Tuyết Ngân là con gái mình, đồng thời đồng ý trang trải mọi chi phí trong thời gian cô đi học ở thủ đô!

Có sự ủng hộ của nhà họ Khúc, Lăng Tuyết Ngân không cần bất cứ ai chiếu cố mà lại đột nhiên trở thành một tiểu thư giàu có!

Trời đã khuya, Diệp Phùng đứng dậy chào tạm biệt, trước khi đi còn nghĩ ngoi một số chuyện, có thể là hà họ Lương đã làm ra mọi chuyện.

Khúc Lăng Khiêm nghe xong cả giận nói: “Hay cho một nhà họ Lương!”

“Thật sự coi Nhà họ Khúc chúng ta dễ ức hiếp thế “Diệp Phùng, đừng lo lắng!” u?”

“Chỉ cần nhà họ Khúc còn, tôi sẽ không để nhà họ Lương giở thủ đoạn với tập đoàn Đắng Phi!”

“Hơn nữa ngày mai tôi sẽ liên hệ với một số bạn bè của nhà họ Khúc, không cho nhà họ Lương nếm chút đau khổ, họ lại thực sự cho rằng Khúc Lăng Khiêm là một cái thùng rỗng!”

Diệp Phùng nhẹ gật đầu: “Ông Khúc, mọi chuyện đều cần phải cẩn trọng. Dù sao nhà họ Lương có thể nằm trong mười gia tộc hàng đầu trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lai lịch cũng không thể coi thường!”

Lời nói vừa dứt, cũng không nói thêm nữa, liền nhìn Lăng Tuyết Ngân bằng ánh mắt thất thần, cười nói: “Cô Lăng, từ nay về sau cô có thể yên tâm ở nhà họ Khúc!”

“Tiêu Nghệ là một cô gái tốt, tôi tin rằng hai người nhất định sẽ trở thành chị em tốt của nhau!”

Khúc Tiêu Nghệ ở một bên lập tức nắm lấy cánh tay của Lăng Tuyết Ngân, cười nói: “Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã hy vọng tôi có thể có một người chị em, sự xuất hiện của Tuyết Ngân cuối cùng cũng biến điều ước này thành hiện thực.!”

Lăng Tuyết Ngân ở bên mím môi nhẹ, nhìn Diệp Phùng: “Chú, sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”

“Tất nhiên rồi!”

“Đừng quên, chuyện tôi đã hứa với cô, tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể giúp cô tìm ra phương pháp giải cổ trùng!”

Lăng Tuyết Ngân mạnh mẽ gật đầu: “Tôi tin chú!”

Sau đó, như đang suy nghĩ điều gì đó, khuôn mặt cô chợt ửng hồng, đột nhiên cúi đầu xuống, nhỏ giọng thì thầm: “Chà… một ngày nào đó, nếu chú muốn có tình nhân, có thể đến tìm tôi. Lời đã hứa nhất định sẽ làm hết mình..”

Lời vừa nói ra, khung cảnh ấm áp ban đầu bỗng trở nên kỳ quái!

Sau đó, dưới con mắt mập mờ của gia đình họ Khúc,

Diệp Phùng nhanh chóng chuồn đi!

Trên đường trở về nhà, dường như đã cảm nhận được Hà Tố Nghi và Thi Nguyệt đang đợi Diệp Phùng trở về.

Cả một nhà trò chuyện sum vầy, đợi đến khi Thi Nguyệt ngủ say, đôi vợ chồng đã lâu không gặp, nhớ nhung khôn nguôi, đêm nay liền triền miên vô tận…

Các ngày sau đó, mọi thứ dường như bình lặng trở lai!

Diệp Phùng trở lại lớp học, dưới sự tác động của nhà họ Khúc, cơ nghiệp của nhà họ Lương bị ảnh hưởng nặng nề, tài sản của họ bỗng chốc thất thoát đi rất nhiều!

Nhưng điều kỳ lạ là nhà họ Lương không chọn cách chống trả mà chỉ âm thầm chịu đựng, như thể họ ngoan ngoãn chịu phạt khi phạm sai lầm.

Nhưng Diệp Phùng vốn chưa từng buông lỏng ý nghĩ để ý tới nhà họ Lương, trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Nhà họ Lương, các người thật sự im lặng vậy sao?

Từ Miêu Cương trở về cũng đã được nửa tháng, trong khoảng thời gian này Diệp Phùng cũng đã nhìn thấy Lăng Tuyết Ngân hai lần, trong khoảng thời gian này cô sống rất tốt, dưới sự

chiếu cố của nhà họ Khúc, dường như cô dần dần nảy sinh khí chất của một tiểu thư con nhà giàu. Đối với lời hứa của mình, Diệp Phùng đương nhiên không quên, lợi dụng thân phận đặc biệt của mình, yêu cầu môn hạ học trò, tìm kiếm mọi thông tin liên quan đến cổ trùng!

Bỗng một hôm, Diệp Phùng vừa trở về nhà sau khi tan ca thì nhận được điện thoại của Hà Tố Nghi: “Diệp Phùng, em xuống vừa máy bay, anh có thời gian đến đón em không?”

Diệp Phùng khẽ nhướng mày, chợt nhớ tới mấy ngày trước Hà Tố Nghi đi công tác, hôm nay là ngày cô trở về. “Được, em đứng đợi anh ở cổng sân bay, anh lập tức đến ngay!”

“Ừm, nhưng đừng tới cổng sân bay, nơi đó không dễ đậu xe!”

“Phía trước sân bay có một con đường nhỏ, em ở đấy đợi anh!”

“Được rồi, chú ý an toàn của bản thân, anh sẽ tới ngay!”

Hà Tổ Nghi, nhẹ nhàng cúp máy, nở một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.

Có một người chồng yêu thương mình, một người con gái ngoan hiền, sự nghiệp thành đạt thì còn đòi hỏi gì ở cuộc đời như thế này?

Trên mặt cô nở nụ cười ngọt ngào, bước chân không khỏi nhanh hơn một chút.

Cô xách vali đi từng bước ra khỏi sân bay, theo địa điểm đã nói trong điện thoại với Diệp Phùng, muốn đến con đường đối diện sân bay, hoặc là băng qua đại lộ, hoặc đi vòng qua một công viên nhỏ đối diện.

Nếu đi vòng qua công viên sẽ tiết kiệm được nửa thời gian so với đi thẳng qua đại lộ, nhưng nhược điểm là hệ thống ánh sáng trong công viên nhỏ có vẻ hơi trục trặc một số vấn đề.

Tuy nhiên, sau khi nhìn bầu trời chưa tối hẳn, Hà Tổ Nghi thu hết can đảm bước vào công viên để tránh đi đường dài!

Gió đêm nay hơi mát, công viên vắng, cô một nay nằm lấy áo, nhanh chân đi. Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ đột nhiên truyền đến, tuy rắng âm thanh không lớn, nhưng lại đặc biệt định tại nhức óc trong màn đêm tĩnh mịch!

Rên rỉ hai ba lần cũng không thành tiếng, Hà Tổ Nghi đột nhiên cảm thấy đau tim, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mới đi được hai bước, cô đã quay lại.

Trăng sáng, cô lặng lẽ bước tới, đẩy tán lá cây sang một bên, cô đột nhiên kêu lên!

Cách đó không xa, trên bậc đá lạnh lẽo, một người đàn ông mặc áo xanh đang nắm bất động trên mặt đất. Bản tính tốt bụng đã thôi thúc cô bước tới, khi cô quay lại, một khuôn mặt thanh tú đã đập vào mắt cô. Khoảng hơn hai mươi, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, sắc môi hơi tím!

Trên bụng, trên måt có một vết sẹo dài một tấc, người đàn ông dùng tay phải che vết thương, toàn bộ lòng bàn tay phải cháy đầy máu! “Cái này… cái này rốt cục bị sao vậy?”

Hà Tổ Nghi vội vàng bước tới, tiến đến trước mặt người đàn ông, thận trọng nói: “Này, này, anh có ổn không?”

Người đàn ông mặc áo xanh hoàn toàn không đáp lại, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nhỏ dần.

Hà Tố Nghi nhanh chóng lấy điện thoại ra quay số nhưng phát hiện không có tín hiệu.

Trái tim cô chợt bồi hồi. Bản tính tốt bụng khiến cô không thể ngồi lại suy nghĩ một chút. Không quan tâm đến vết bẩn trên người của người đàn ông, cô xé váy, cẩn thận băng bó vết thương cho người đàn ông, cầm máu.

Sau đó, thân ảnh nhỏ nhắn lao lực đỡ người đàn ông đứng dậy, đang định đi tới chỗ đông người cầu cứu, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cô chưa kịp nhìn lại thân ảnh đã xông lên hét vào tai cô: “Cô đang làm gì vậy! Mau để cậu chủ của tôi xuống!”

Sau đó, đèn sáng rực chiếu thẳng vào cô, một đám người đột nhiên chạy tới, tên cầm đầu không kìm được mà đá vào hai đầu gối của Hà Tổ Nghi một phát khiến Hà Tổ Nghi khuyu xuống, tên đó thậm chí còn hét lên “Cô là ai, dám đả thương cậu chủ của chúng tôi?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện