Đế Sư Xuất Sơn

Chương 230


trước sau

Bốp!

Mũi dao găm sượt qua trước mắt, cơ thể của người hầu nặng nề ngã sụp dưới đất, Hà Tố Nghi sợ đến độ ra mồ hôi lạnh ướt đẫm người, thậm chí ban nãy mí mắt dường như còn cảm nhận được cảm giác bén ngọt của lưỡi dao, chỉ suýt chút nữa thôi là cô đã phải nói lời tạm biệt với ánh sáng thật rồi!

Ngay sau đó, cả người đã ngã vào trong lòng một người, tiếp đó là một vòng ôm thật chặt, khi cô ngẩng mặt lên nhìn rồi thấy được khuôn mặt khi thì suýt chút nữa là đã bật khóc ngay tại trận rồi.

Diệp Phùng, cuối cùng anh cũng đến rồi!

Huhu! . Cập nhật truyện nhanh tại || trùmtruyện . c om ||

Anh có biết không, chỉ thiếu chút nữa thôi là người yêu của anh sẽ bị mù vĩnh viễn rồi đó!

Lúc này mặt mày Diệp Phùng đã nặng như chì, ánh trăng lạnh lẽo khi mờ khi tỏ phản chiếu trong con ngươi càng toả ra luồng khí lạnh buốt như núi băng, lúc ấy trên mặt anh không hề tỏ vẻ gì hết, thể nhưng lửa giận thì đang cháy ngùn ngụt trong lòng, chỉ thieu chút nữa thôi nếu như anh đến muộn dù chí một chút nữa thì… Đến anh cũng không dám tưởng tượng là sẽ có thể có hậu quả như thể nào!

Quần áo cô xộc xệch hết cả, gò má thì sưng tấy, Hà Tổ Nghi, em đã phải chịu đựng những chuyện gì? “Anh là ai?”

Hoàng Mạnh nhìn gương mặt của người vừa xông vào, cảm giác có hơi hơi quen mắt, song trong lúc nhất thời thì lại không sao nghĩ ra được là ai, thế nhưng người này tuy rằng tuổi đời còn trẻ, thế nhưng cả người lại toát ra luồng uy áp rất mạnh mẽ, khiến ông không dám xem nhẹ!

Nghe thấy câu hỏi của Hoàng Mạnh, Diệp Phùng thoáng ngẩng đầu lên nhìn, đôi ngươi đen sẫm tán ra tia nhìn chết chóc tựa tử thần mà nhìn chòng chọc về phía ông ta, anh cất giọng âm u đáp lại: “Tôi là người đến lấy mạng ông đây!”

“Hỗn xược!”

Người đứng bên cạnh Hoàng Mạnh nhanh nhảu đứng lên tranh công, sẵng giọng quát Diệp Phùng: “Mày có biết người đứng trước mặt mày là ai không há?”

“Nói thân phận ngài ra thì chắc chắn sẽ doạ cho mày sợ vỡ mật luôn đấy!”

“Hừ!”

Khẽ bật ra một tiếng khẽ khàng, ngay sau đó một bóng dáng đỏ lừ thoắt cái bay ra từ đắng sau Diệp Phùng, kéo theo một vùng máu tanh nồng nặc, nụ cười trên mặt gã đàn ông đứng ra trước nhất còn chưa kịp vơi đi thì cả người gã đã ngã sõng xoài vào trong vũng máu!

Cả sân vườn bất chợt chìm vào sự im lim chết chóc! “Anh…. anh dám làm ra trò giết người trước mặt tôi.

U?”

Hoàng Mạnh còn chưa thể tin tưởng được mà trừng mắt nhìn Diệp Phùng, đã bao nhiêu năm nay, dù hoàng triều tuy đã không còn nữa thế nhưng huyết mạch Ái Tân Giác Lan của ông ta vẫn là một trong những dòng máu tôn quý nhất tại quốc gia này!

Từ khi ông ta mới biết nghĩ tới giờ thì đã được hưởng thụ kẻ ở trên ngôi cao cao tại thượng rồi, đến tận bây giờ cũng chỉ có chuyện ông ta làm chuyện chèn ép kẻ khác, nào có kẻ nào dám đứng trước mặt họ mà làm càn đến bậc này!

Diệp Phùng nhếch môi, để lộ nét cười đậm mùi chết chóc, anh nhìn ông ta với ánh mắt sâu sắc: “Như này, mới chỉ là bắt đầu mà thôi!”

“Âm!”

Đột nhiên, cổng lớn bị đạp bật ra, vô số tướng sĩ được võ trang hạng nặng ồ ạt tiến vào, người hầu canh cửa hoảng sợ chạy đến trước mặt Hoàng Mạnh: “Bẩm ông, bọn họ… bọn họ chẳng chịu phân trần trái phải mà đã xông vào, con… con không ngăn nổi ạ!”

Thấy rặt một đám tướng sĩ mặt mày dữ tợn trước mặt, ánh mắt Hoảng Đinh hoàn toàn thay đổi, đến khi nhìn thấy dấu hiệu đặc biệt chỉ thuộc về lớp tướng sĩ thì ông ta mới chợt nhớ ra rồi bật thốt lên: “Ky binh ở biên cương phía Bắc?”

Không đúng! Sao còn có cả binh sĩ của Lang ky phương nam?”

“Đây là… Hồ binh Tây Vực?”

Trông thấy một đám tướng sĩ sát khi ngun ngụt, Hoàng Mạnh thấy đầu óc loạn hết cả lên!

Binh sĩ của bảy chiến khu lớn nhất, có sức chiến đấu sát phạt của thiên triều ấy thế mà lại đang tề tựu ở đây hết cả là sao?

Chuyện này… làm sao lại như thế được?

Từ từ!

Bất chợt, Hoàng Mạnh đưa mắt nhìn sang Diệp Phùng đang mặt mày hằm hằm, ông ta khiếp vía nói: “Những người này, đều là do anh dẫn đến cả?”

“Anh, chẳng lẽ anh là Đế Sư, Diệp Phùng?”

Có thể dùng khả năng của bản thân để điều động binh lực của bảy chiến khu lớn nhất, trong thiên hạ này cũng chỉ có một người mà thôi!

Đế Sư, Diệp Phùng!

Cho dù là quân đội phía chính phủ thì cũng chẳng có năng lực bậc này!

Nghĩ như vậy, trong mắt Hoàng Mạnh cuối cùng cùng có vẻ sự thay đổi!

Chỉ có người có thân phận càng cao thì mới càng hiểu rõ ràng rằng, hai chữ Để Sư này lại có thể đáng sợ đến nhường nào!

Nghe Hoàng Đình nói ra thân phận của mình, ánh mất Diệp Phùng tỏa ra khí lạnh như băng, thong thả đáp: “Ông biết tôi sao?”

Hoàng Mạnh hít

sâu một hơi, hơi hơi điệu thấp tư thái của minh: “Đế Sư Diệp đã đi qua khắp hai mươi dải Cửu Châu, học trò trái khấp thiên hạ này, dù có rời khỏi đất Cửu Châu, chưa từng quay lại sống đại đanh vân như sấm đánh bên tai, sao lại không biết được…”

Nói đoạn, ông ta nhìn đám tướng sĩ đứng quanh như hổ rình mồi kia, hỏi tiếp: “Đêm khuya không biết Đế Sư Diệp ghé chơi, không biết là có ý gì?”

“Ý gì? Những lời này phái để tôi hỏi ông mới phái!”

Giọng nói của Diệp Phùng đong đầy sát khí: “Không phải ông nên cho tôi một lời giãi bày, cớ gì nửa đêm nửa hôm vợ tôi lại xuất hiện ở trong này, hơn nữa, vì sao cô ấy lại bị thành ra như thế này?”

“Cái gì?”

Hoàng Mạnh nhất thời khiếp sợ, thốt ra: “Đây là vợ anh?”

Chuyện này, đến cả người có thân phận như ông ta thì nghe xong cũng phải biến sắc!

Hà Tổ Nghi là hung thủ ám hại Hoàng Thanh Triêu, cho dù có là vợ của Diệp Phùng thì Hoàng Mạnh cũng chẳng sợ tí nào, du sao tuy rằng thân phận của Diệp Phùng có tôn quý ra sao thì gia tộc Ái Tân Giác La ông đây cũng nào phải quả hồng mềm mặc người nằn bóp!

Nhưng chuyện mấu chốt là, từ đầu đến cuối thì căn bản là không thể nào sắp xếp ổn thỏa được!

Hà Tổ Nghi là một đứa con gái bình thường là xong, dù sao cũng chỉ là mệnh dân nghèo hèn, thấp kém như kiến cỏ, mà đương đứa con gái tầm thường này có hậu thuẫn là Đế Sư thiên hạ thì tất thảy chuyện này, chi sợ là sẽ chẳng dễ dàng mà giải quyết cho xong được!

Việc đã đến nước này, trong đầu Hoàng Mạnh có muôn vàn suy tư, ông ta không sợ Diệp Phùng, thể nhưng cũng không muốn phát sinh bật cư xung đột gi với Diệp Phùng, ông ta lập tức nói: “Đế Sư Diệp, chuyện này ắt hẳn có hiểu lầm, mong anh nghe chuyện…”

“Hiểu lầm?”

Diệp Phùng bật cười, nét cười gần lạnh lẽo tựa như tử thần đang nhe nanh múa vuốt, nụ cười vừa dứt thì chính là lúc lưỡi hái cướp đi sinh mệnh! “Hiểu lầm cũng chẳng sao cả, đợt chốc nữa tôi sẽ cho ông thời gian, cứ từ từ mà giải thích!”

“Thế nhưng bây giờ..”

Nói xong, trong mắt anh chợt hiện lên một luồng sát khí sắc bén: “Ông không có quyền nói gì hết!”

“Diệp Phùng!”

Hoàng Mạnh dù sao cũng kẻ có quyền cao chức trọng, ông ta bị Diệp Phùng khinh khi như thế thì cũng bộc phát cơn tức giận, gườm gườm nhìn anh: “Tôi kính anh ba phần thì anh tưởng Hoàng Mạnh đây sợ anh chắc?”

“Tôi nói cho anh biết, ông đây chính là gia chủ đời thứ ba mươi lăm của gia tộc Ái Tân Giác La đẩy, thân phận Đế Sư của anh dù có tôn quý nhưng trong mắt ông đây, thì cũng chẳng đến mức vô địch thiên hạ đâu!”

“Gia tộc Ái Tân Giác La?”

Diệp Phùng nở nụ cười, đương nhiên anh rất hiểu biết đối với thứ quái vật chiếm cứ ở ba tinh miền Đông Bắc như này. “Tôi cứ nghĩa là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám bắt cóc vợ tôi, hóa ra lại là đám sâu mot ăn bám von liếng của ông bà tổ tông!”

“Suốt ngày có đầu rụt cô trong rừng gia nui tham, tự cho là mình vẫn tài trí hơn người, nhưng không phải các người đã quên rồi đó chứ, thời đại phong kiến đã qua đi lâu rồi, không có lượng tài sản khổng lồ do tổ tiên để lại thì đám sâu mọt như các người, đến cả đám ăn mày cũng chẳng bằng nữa là!”

“Anh…anh!”

“Diệp Phùng! Anh cũng dám nhục mà tôi như vậy ư!”

Hoàng Mạnh tức đến độ vểnh hết cả râu lên, hai mắt lão mở trừng trừng, Diệp Phùng nhìn ông ta, lạnh lùng cười rằng: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?”

“Cái thứ các người cho là di tộc hoàng triều, tự xưng là huyết mạch cao quý, chỉ biết ăn dầm ở dề với cơ nghiệp khổng lồ của tổ tông thôi thì cũng có thể ung dung cả đời rồi, thế nhưng, tiền vốn có nhiều hơn nữa thì cũng có ngày miệng ăn núi lở, đến lúc đó thì huyết mạch hoàng tộc ư? Hừ, chó má cũng không bằng!”

Hoàng Mạnh giận đến suýt nổ phổi: “Cho dù có một ngày như vậy thật the nhưng hiện giờ, chỉ với thứ dân đen như anh thì không có lấy nửa phần tư cách để mà chế nhạo gia tộc Ái Tân Giác La chúng ta!”

“Dân đen? Haha… Xem ra, mộng hoàng đế của ông vẫn chưa có hồi kết đấy nhỉ…”

Diệp Phùng còn chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, giọng nói lạnh lẽo âm u mà vẫn len lỏi vang vọng khắp toàn trường! “Thiết Chinh Nhạc!”

“Có học trò!”

“Đem hết toàn bộ trên dưới người của gia tộc Ái Tân

Giác La ra khói chốn này, có kế phân kháng thì trực tiếp trấn áp! Từ giờ trở đi, nơi này sẽ do bản Đế Sư, toàn quyền tiếp nhận!”

Sự cuồng ngạo của Diệp Phùng, khí phách bừng bừng!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện