Đế Sư Xuất Sơn

Chương 233


trước sau

Bầu trời đang đến gần rạng đông, nhưng mà ánh đèn vẫn sáng rực trong sân biệt thự của nhà họ Hoàng.

Vô số đèn rọi công suất lớn chiếu sáng cả một sân, trong đêm lạnh lẽo, mọi người trong nhà họ Hoàng, ngay cả một số người đàn ông có thân hình cường tráng cũng không khỏi run lẩy bẩy.

Suốt cả một đêm, bọn họ đều bị vây ở đây hứng gió lạnh đến tận bây giờ.

Tăng Ngọc Dung lúc trước vẫn còn ngông cuồng không coi ai ra gì nhưng sau một đêm đón gió lạnh thì đã đứng không nổi, nếu không phải có hai người giúp việc hỗ trợ thì có lẽ đã không thể đứng vững được. Hoàng Mạnh thì vẫn đứng trong màn đêm, gió lạnh thổi tung chòm râu của ông ta, khuôn mặt phức tạp, không biết đang nghĩ gì.

“Tất cả mọi người đã ở đây hết chưa?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên phá tan sự yên tĩnh, thân hình của Hoàng Mạnh run lên, quay đầu lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đang đi tới.

Diệp Phùng đỡ Hà Tố Nghi bước tới. Những người dưới đã tâm lý mà chuẩn bị một chiếc ghế sô pha ớn mềm mại. Diệp Phùng đỡ Hà Tố Nghi lên ghế số pha rồi lạnh lùng liếc nhìn quanh. Lúc này thì Vương Khinh Lâm nghiêm mặt bước lên: “Thưa thầy, gia tộc Ái Tân Giác La bên dưới ngoại trừ cậu chủ Hoàng Thanh Triều ra thì tổng cộng có 32 người. Đã dẫn người đến đây hết rồi!” Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên, mang theo chút châm chọc: “Gia chủ Hoàng, ông rảnh rỗi đem nhiều người như vậy ra chơi, chà chà, không hổ là di tộc hoàng triều, vô cùng phố trương!”

Sau đó, ánh mắt của anh ngưng tụ, mang theo tia lạnh lẽo: “Gia chủ Hoàng, không phải ông muốn nói cái gì với tôi sao?”

Hoàng Mạnh hừ lạnh một tiếng: “Anh là dao thớt, tôi là cá, lão già tôi đây không có gì để nói!”

Diệp Phùng gật đầu: “Ừm, nếu ông không nói vậy tôi sẽ tìm người nói thay ông!”

Sau đó Diệp Phùng vẫy tay, vài bác sĩ run rẩy bước ra. Diệp Phùng nhẹ nhàng nói: “Mấy người đều là bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô này, hơn nữa còn đích thân tham gia điều trị cho Hoàng Thanh Triêu, thương thế của anh ta như thế nào thì các người rõ ràng nhất đúng không!”

“Nói một chút đi!”

Một trong những bác sĩ lớn tuổi cắn răng nói: “Thương tích của cậu chủ Hoàng chủ yếu là ở vùng bụng. Cậu ta bị thương bởi một vũ khí sắc nhọn, thậm chí còn tổn thương đến nội tạng, đó là lý do tại sao lại chảy máu nhiều như vậy. May mắn thay, cậu ta đã được cứu chữa kịp thời, nếu không thì mạng sống khó giữ!”

Ánh mắt của Diệp Phùng lưu chuyển: “Bị thương bởi một đòn?”

Bác sĩ gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, mặt cắt của vết thương rất gọn gàng, dứt khoát. Có thể kết luận chắc chắn là bị thương bởi một nhát dao!”

“Nếu như chỉ dùng một dao là có thể làm bị thương một người như thế này thì hung thủ phải là loại người như thế nào?”

“Khi còn trẻ thì tôi cũng đã làm bác sĩ pháp y vài năm, nếu hung thủ dốc hết sức lực của mình thì người đó ít nhất phải có sức mạnh nhấc trăm ký, thông thuộc cấu tạo cơ thể người mới có thể gây ra sát thương như vậy!”

Nghe xong lời của bác sĩ thì cả người của Hoàng Mạnh run lên, Hà Tố Nghi rõ ràng là một người phụ nữ yếu đuối, thậm chí còn không thể múa dao chứ đừng nói đến việc có thể ra một đòn có sức mạnh cả trăm ký!

Còn nói đồng phạm?

Ha ha, đường đường là vợ của Đế Sư, nếu cô thật sự muốn động thủ thì còn cần cô đích thân ra mặt sao?

Ánh mắt của Diệp Phùng lóe lên, đột nhiên nói: “Vừa rồi ông nói Hoàng Thanh Triêu chảy rất nhiều máu?”

“Đúng vậy! Nếu không phải có người dùng quần áo quấn lại vết thương, làm giảm mạnh tốc độ máu chảy thì e rằng cậu chủ Hoàng cũng không thể đợi đến lúc chúng tôi đến mà cứu!”

“Ha ha.”

Diệp Phùng đột nhiên bật cười, rất điên cuồng, cười vô cùng thảm!

Ánh mắt anh đột nhiên lạnh lẽo, lời nói trở nên cực kỳ sắc biết, chỉ vào Hoàng Mạnh: “Hoàng Mạnh, ông có nghe nói không? Nếu không phải là nhờ vợ của tôi thì cháu trai quý giá của ông đã sớm trở thành một cái xác rồi!”

“Đêm qua, Hà Tố Nghi đi ngang qua công viên thì nhìn thấy Hoàng Thanh Triêu đang bị thương và bất tỉnh. Cô ấy đã tốt bụng giúp đỡ, nhưng mà sau đó lại bị người nhà họ Hoàng khốn nạn không phân biệt tốt xấu

như các người vu oan là hung thủ. Sau khi các người đưa cô ấy đến nhà họ Hoàng các người thì Hoàng Mạnh ông không những không lo báo đáp công ơn mà ngược lại còn vu khống và thực hiện tư hình!”

“Hoàng Mạnh, lương tâm của ông đều đã bị chó ăn rồi sao?” Thân thể của Hoàng Mạnh đột nhiên run lên, ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Phùng, thân phận của ông ta vô cùng cao quý, cho nên vô cùng coi trong bộ mặt. Nhưng mà từng cậu từng chữ mà Diệp Phùng nói ra đều là sự thật, cho dù muốn ngụy biện thì ông ta cũng không mở miệng nói ra đượ!

c “A..”

Trong nháy mắt thì Hoàng Mạnh đã già đi rất nhiều, ông ta chắp tay về phía Diệp Phùng: “Chuyện này là lỗi của gia tộc Ái Tân Giác La tôi, Đế Sư Diệp, anh muốn làm sao thì cứ nói đi!”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Phùng: “Gia chủ Hoàng, ông đã cho tôi một món quà lớn như vậy, tôi làm sao có thể không trả lại cho ông một trò hay đây?”

“Mang người lên cho tôi!”

Khi vừa dứt lời thì Thiên Lang áp giả ba người đang run rẩy đi đến, Hà Tố Nghi đưa mắt nhìn thì thấy họ đều là người quen, bao gồm cả người đứng đầu vệ sĩ đã đưa cô đến nhà họ Hoàng và hai người đàn ông trong ngục tối.

“Vết thương trên người của vợ tôi đều là do các người làm ra?”

Ba người run như cầy sấy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt Diệp Phùng lạnh lùng chợt quát lên: “Bản Đế Sư đang hỏi các người!”

“Đế Sư tha mạng! Đế Sư tha mạng!”

Ba người lại liên tục dập đầu xuống đất cầu xin tha thứ, trong đêm tĩnh mịch thì tiếng động này đặc biệt vang vọng, một lát sau thì trán họ sưng đỏ lên!

Trước tiên thì Diệp Phùng chỉ vào người đứng đầu đám vệ sĩ: “Từ trước đến nay thì tôi luôn rất sòng phẳng. Anh đánh vợ của tôi một cái thì tôi sẽ trả lại anh một trăm cái!”

“Mang anh ta xuống vả miệng 100 cái cho thầy!”

Có qua có lại, một cái tát thì phải trả lại một trăm cái!

Sắc mặt của người đứng đầu đám vệ sĩ như tro tàn, Vương Khinh Lâm phất tay, người của Dong Binh Đoàn Overlord kéo tên vệ sĩ đang co quắp như chó chết mà đi ra ngoài!

Một lúc sau thì có tiếng bạt tai và tiếng la hét vang lên, ánh mắt của hai người đàn ông canh gác ngục tối đầy tuyệt vọng. Một cái tát sẽ đổi lại một trăm cái, vậy thì với những gì mà họ đã làm thì chẳng phải càng kinh khủng hơn sao?

Chỉ chốc lát sau thì giọng nói lạnh lùng của Diệp Phùng lại vang lên: “Đưa hai người họ đi!”

Diệp Phùng không nói bất kỳ hình phạt nào, nhưng mà hai người họ đều bị dọa sợ hãi, những người này đều là sát thủ giết người không chớp mắt, bị họ mang đi thì có thể có cái gì tốt chứ?

Vì để bảo toàn mạng sống thì hai người này quỳ xuống liên tục cầu xin tha thứ: “Đế Sư tha mạng, xin Đế Sư hãy tha mạng cho chúng tôi! Đế Sư, xin hãy tha thứ cho chúng tôi! Tất cả chúng tôi đều làm theo sự chỉ dẫn của bà chủ mà thôi!”

Sắc mặt của Tăng Ngọc Dung đột nhiên tái nhợt, bà ta không quan tâm đến cơ thể suy nhược của mình, nhanh chóng nói: “Nói hưu nói vượn, tôi nói như vậy khi nào?”

“Bà chủ! Bà phải cứu chúng tôi, chúng tôi đều hành động theo mệnh lệnh của bà! Cũng là do bà đã ra lệnh cho chúng tôi dùng trọng hình; hơn nữa còn muốn lột sạch quân áo của cô ấy!”

Nghe thấy bốn chữ lột sạch quân áo, hơi thở trên người Diệp Phùng chợt lạnh, anh vô cùng coi trọng vào chuyện này, hai người đàn ông này nên bị chém thành từng mảnh!

“Vương Khinh Lâm! Mang người đi”

Giữa tiếng hú hét của hai người đàn ông thì Tăng Ngọc Dung nhìn Diệp Phùng với khuôn mặt tái nhợt, trên mặt cố nặn ra một nụ cười: “Đế Sư, mọi chuyện không như những gì anh tưởng tượng đâu.”

“Không phải như vậy sao?”

Lúc này, Hà Tố Nghi đột nhiên hừ lạnh một tiếng, từ trên ghế chậm rãi đứng lên: “Lúc ở trong ngục bà rất đắc ý mà”

Hà Tố Nghi không có thiện cảm với những người như Tăng Ngọc Dung, cô muốn đòi lại tất cả sự sỉ nhục mà cô đã phải chịu đựng!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện