Chương
237 Hôm nay là kỷ niệm 100 năm thành lập nhà họ Lương ở thủ đô!
Lúc trước thì ba của Lương Hữu Vân tay trắng lập nghiệp thành lập nhà họ Lương, bước lên hàng ngũ hào môn của thủ đô. Sau đó có Lương Hữu Vân con giỏi hơn ba làm cho thế lực của nhà họ Lương trải dài cả quân đội và thương mại, đưa gia tộc lên đỉnh danh vọng!
Gia tộc họ Lương bây giờ có thể nói là danh tiếng đang thịnh, không ai có thể so sánh được!
Khách sạn năm sao lớn nhất thủ đô đã được nhà họ Lương bao hết, bên trong đầy đủ tiện nghi, có thể chứa hàng chục nghìn người cùng một lúc.
Nhà họ Lương đã mời được gần một nửa giới quyền quý của thủ đô!
Dù sao thì đối với ngôi sao đang lên này, một gia tộc rất có thể trở thành người đứng đầu trong mười gia tộc hàng đầu, ai lại dám không cho họ mặt mũi chứ?
Ở hậu trường, Lương Hữu Vân mặc một bộ đồ đặc biệt có trị giá hàng triệu đô la, tạo cho ông ta vẻ uy nghiêm không thể khinh nhờn, khí thế tăng thêm mấy phần!
Trên gương mặt nghiêm túc thận trọng thường ngày của ông ta lúc này cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo!
Chỉ trong thời gian một trăm năm thì từ một gia đình nghèo khó cô độc đã trở thành một gia tộc đứng đầu thủ đô, thành tựu này đã đem lại cho ông ta một vốn tự hào!
“Chú!” Một người đàn ông còn trẻ cung kính nói: “Hôm nay là ngày trọng đại của nhà họ Lương chúng ta, các nhà quyền quý của của toàn bộ thủ đô đã đến gần một nửa!”
“Thế nhưng, vào một ngày quan trọng như vậy tại sao lại không thấy em họ Lương Thành vậy?”
Vẻ mặt của Lương Hữu Vân lạnh nhạt, lên tiếng: “Hừ! Thứ bất tài đó chắc là do chuyện của Diệp Phùng nên đã buồn phiền rồi!”
“Diệp Phùng?”
Trong mắt của Lương Đình Ngạn, cháu trai của Lương Hữu Vân lóe lên một vệt xem thường: “Đó không phải là Đế Sư sao?”
“Dạy được một số học sinh ưu tú thì thực sự nghĩ rằng chính mình là vô địch thiên hạ?”
“Bây giờ nhà họ Lương của chúng ta có thực lực như vậy, cho dù là quan chức thì bọn họ cũng phải nể mặt chúng ta một chút, Diệp Phùng là cái thá gì chứ?”
“Con nói, nếu nhà họ Lương chúng ta thật sự ra tay thì những cái gọi là học trò của Đế Sư kia còn không dám đánh rắm!”
“Nếu không có những học trò này thì cái gọi là Đế Sư cũng chẳng là cái thá gì!”
Nghe những lời nói ngạo mạn của cháu trai, Lương Hữu Vân ngược lại cảm thấy không có gì sai. Diệp Phùng cũng không có như những gì Lương Đình Ngạn nói, nhưng mà sâu trong thâm tâm Lương Hữu Vân thì đó cũng không phải là người không thể trêu chọc. Chỉ là Diệp Phùng còn chưa chạm vào điểm mấu chốt của nhà họ Lương thôi!
“Được rồi! Hôm nay là ngày vui lớn, cũng đừng nói những chuyện buồn phiền như vậy!”
“Chỉ có một mình Diệp Phùng thôi, chú tin tưởng Lương Thành có thể xử lý tốt!”
“Nếu anh ta thật sự không biết tốt xấu.” . Truyện Xuyên Nhanh
Giọng nói của ông ta dừng lại một chút, trong mắt Lương Hữu Vân thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo: “Vậy thì nhà họ Lương của chúng ta cũng không ngại để cho cái gọi là Đế Sư này biết được cái gì là hiện thực!”
“Dạ thưa chú!”
Lương Đình Ngạn cung kính gật đầu một cái: “Chú, giờ lành cũng sắp đến rồi, chúng ta cũng nên đi ra ngoài!”
11 giờ sáng, sảnh tiệc của khách sạn đã chật kín khách quý!
Ngoài các thế lực địa phương ở thủ đô ra thì còn có thêm những nhà quyền quý ở từ khắp mọi miền đất nướ!
c Những người này dù ít hay nhiều đều có mối quan hệ không thể tách rời với nhà họ Lương, hoặc là dựa vào nhà họ Lương để sinh tồn hoặc là sợ hãi trước thế lực của nhà họ Lương. Có hàng nghìn người ở đây, mang hàng nghìn suy nghĩ khác nhau, tuy nhiên thì điều duy nhất mà họ nhất trí là ở trước mặt nhà họ Lương, bọn họ chỉ có tư cách thần phụ!
c Khi Lương Hữu Vân dẫn theo nhà họ Lương xuất hiện thì tất cả những người đang ồn ào cũng đột nhiên im lặng.
Ông ta rất hài lòng với phản ứng của mọi người dưới khán đài, trong mắt Lương Hữu Vân hiện lên vẻ kiêu ngạo, sau đó nhàn nhạt nói: “Mọi người có mặt, có bạn cũ nhà họ Lương của tôi,