Hà Tố Di ngơ ngẩn cả người, thật lâu sau mới nhìn Điền Vân: “Mẹ, đây là giả đúng không? Ba đang giận chúng ta nên mới lừa con, đúng không?”
Điền Vân không nói gì, chỉ ôm Hà Tố Di khóc lóc. Hà Sâm cũng rơi nước mắt, năm tay Hà Tố Nghi nói: “Tố Nghị, ba có lỗi với con, cũng có lỗi với người mẹ đã khuất của con. Ba không chăm sóc được con, để con chịu nhiều tủi nhục như vậy, đều là lỗi của ba, là lỗi của ba”
Nhìn ông già tóc đã bạc màu này, lại nhớ tới trước kia Hà Sâm yêu thương mình, nhất thời cảm xúc của Hà Tố Nghỉ cũng bùng nổ.
Cô nắm tay Hà Sâm, đôi mắt đỏ hoe: “Ba, con không trách ba, con chưa bao giờ trách ba! Dù gì đi nữa, ba vẫn luôn là ba của con mài”
Nói rồi, cô lau nước mắt, ôm Thi Nguyệt lên: “Tinh Nguyên, kêu ông ngoại đi con.”
Thi Nguyệt sợ hãi nhìn Hà Sâm, trong ánh mặt mong chờ của ông ta, cô bé nhỏ giọng nói: “Ông… Ông ngoại!”
“Ừ” Hà Sâm thâm tình nói, run rẩy bế Thi Nguyệt từ tay Hà Tố Nghỉ, nước mắt tuôn rơi: “Cháu ngoan của ông! Bao nhiêu năm qua, ông có lỗi với mẹ con cháu Hà Sâm hối hận thật lâu, sau đó nhìn Diệp Phùng, cảm xúc phức tạp: “Diệp Phùng, may mà có cậu, không thì tôi còn bị che mắt không hay biết gì. Ánh mắt của Tố Nghi là đúng. Có cậu chăm sóc cho con bé, tôi cũng yên tâm rồi.
Diệp Phùng thâm tình nhìn Hà Tố Nghị, cười nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tố Nghỉ thật tốt”
Bây giờ tiêu tan hiềm khích, thu hoạch được tình yêu và tình thân, cuối cùng Hà Tố Nghỉ cũng nở nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng. Còn mẹ con Điền Vân thì chuẩn bị trốn đi trong ánh mắt trào phúng của vô số người.
Đột nhiên, giọng Diệp Phùng lạnh lùng vang lên, khiến Điền Vân khựng lại, lạnh lùng nhìn anh: “Hai mẹ con chúng tôi đã bị cậu làm hại đến mức hai bàn tay trắng, chẳng lẽ còn không thể rời đi sao?”
“Rời đi ư?” Diệp Phùng cười lạnh lẽo: “Bà cho rằng làm con gái tôi bị thương mà còn có thể yên ổn rời đi sao?”
Sắc mặt Điền Vân chợt thay đổi, bối rối nói: “Cậu định làm gì? Mẹ con chúng tôi không làm gì hết! Tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng bây giờ là xã hội pháp luật! Trước mặt công chúng, nếu cậu dám làm tổn thương mẹ con tôi, cậu chịu nổi búa rìu dư luận sao?”
“Chậc