Lương Hữu Vân đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn đứa con trai mà chính mình ngày thường vẫn thương yêu nhất, cứ như vậy mà chết ở trước mặt mình, còn bàn thân lại bất lực, cái cảm giác không có sức phàn kháng đó, khiến cho Lương Hữu Vân, chảy rất nhiều nước måt!
Nhưng mà, ông ta lại có thể làm gì được cơ chứ?
Ở đối diện, chính là ngài Đế sư thân phận cao quý! Bọn họ muốn báo thù, chính là hoàn toàn không có hi vọng!
Thật lâu sau đó, Lương Hữu Vân hit sâu một hơi, củ nén bi phẫn, mở miệng nói với ngài Để sư: “Người ngài cũng đã giết rồi, bây giờ có phải ngài đã hài lòng rồi hay không?”
“Hài lòng?”
Ánh mắt của Diệp Phùng hoi tối lại, nhìn về mặt đều là bị phần của đám người nhà họ Lương, khoẻ miệng khẽ cong lên: “Xem bộ dạng của các người kia, chắc là tình cảm đối với Lương Thành rất sâu đậm nhi!”
“Nếu tình cảm của các người sâu đậm như vậy, thì tại sao, không đi chết theo Lương Thành luôn hà?”
“Cái gi?”
Ngay lập tức đám người nhà họ Lương, lông tơ dựng đứng!
Diệp Phùng, cũng không có ý định buông tha cho bọn họ sao? “Ngài Đế sư!”
“Bởi vì con trai của tôi năm lần bảy lượt đổi nghịch với ngài, nó chết chưa hết tội, nhà họ Lương chúng tôi chấp nhận!”
“Nhưng mà những người khác trong nhà họ Lương, với ngài, không có bất cứ ân oán gì mà!”
Lương Thành đã chết, kết quả cũng đã như vậy, nhưng người còn sống thì vẫn phải sống tiếp, tuy rằng Lương Hữu Vân là ba của Lương Thành, nhưng mà ông ta cũng lại là người làm chủ của nhà họ Lương!
Ông ta cũng phải chịu trách nhiệm cho cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Lương cùng với trên dưới hàng trăm con người trong dòng họ!
“Ông như vậy là đang giảng đạo lý với tôi đó sao?” Nhìn bộ dàng của Lương Hữu Vân, Diệp Phùng đột nhiên cười, trong mắt, lại mang theo một tia lạnh lẽo: “Còn nhớ rõ lúc vừa vào cửa tôi đã nói gì sao?”
“Tôi tới là để diệt tộc!”
Nói xong câu đó, Diệp Phùng không còn nói thêm bất cứ điều gì, xoay người rời đi!
Tiếng cười dữ tợn, từ từ vang lên, đáng lẽ ra hôm nay đáng lẽ ra là ngày vinh quang của nhà họ Lương, thế mà lại biến thành ngày tận thể đẫm máu!
Ngày thứ hai, một tin tức khủng bố, lan truyền toàn bộ Thủ đô!
Nhà họ Lương là một trong mười dòng họ lớn nhất, chỉ trong một đêm, toàn bộ người trong dòng họ, đều biến mất trên thế gian, sản nghiệp trực thuộc, không tới nửa ngày, đã bị vô số tập đoàn tài chính chia cắt hầu như không còn chút gì!
Các quan khách tham gia lễ chúc mừng nhà họ Lương được trăm năm ngày hôm đó, đồi với chuyện đã xảy ra, ngậm miệng không nhắc tới, không ai, dám nói nhiều dù là nửa câu!
Mà nhóm học trò của để sư, sau nhiều năm trôi qua lần thứ hai được nhìn thấy người thấy của minh, cả đảm đểu vô củng kích động, sau đó Diệp Phùng cũng ở chung với học trò của chính mình một ngày, những học trò lâu năm, cũng rất lưu luyến, khi chia tay với Diệp Phùng, mỗi người đi về khu vực riêng của mình.
Hà Tổ Nghi cũng đã bình phục và xuất viện, miệng vết thương trên tay cũng khép lại thành vết seo. Vào ngày tiếp theo, cuộc sống tất cả đều trở lại bình thường.
Nửa tháng sau, Hoàng Mạnh – người đứng đầu của dòng họ Ái Tân Giác La đứng trước mặt Diệp Phùng, nắm tay Diệp Phùng, mở miệng nói: “Đế sư Diệp, hai người chủng ta, cũng được xem như là không đánh không quen biết!”
“Hôm nay, chúng tôi phải xuất phát trở về Đông Bắc, nếu Đế sư Diệp xem Hoàng Mạnh tôi là bạn bè, có thời gian tới thăm Đông Bắc, dòng họ Ái Tân Giác La của tôi, chắc chắn sẽ tiếp đón thật chu đáo!”
Diệp Phùng cũng cười đáp lại nói: “Nếu ông Hoàng đã mở lời, vậy sau ít ngày nữa, đúng thật là tôi có ý định đi tới Đông