Tầng sáu, một gia đình đang vây quanh bàn vung đũa ăn ngấu nghiến. Một cô gái trẻ tuổi cau mày nói: “Ba, chúng ta chặn xe giữa đường như thế thì không được đâu. Con thấy ba nên dời xe sang chỗ khác thì tốt hơn.”
“Con gái cưng, con biết cái gì!” Một gã đàn ông mập mạp cười đắc ý: “Xe của chúng ta là xe gì con biết không? Đó chính là siêu xe cả tỷ đồng! Mua loại xe này là để khoe khoang, để cho bọn nghèo kiết xác mua không nổi hâm mộ! Chặn đường chúng nó là để chúng nó nhịn cho tao! Xe cả tỷ đồng, đứa nào dám đụng vào?”
Vừa dút lời, một tiếng rầm vang lên đỉnh †ai nhức óc, cách cửa sổ cũng nghe thấy rõ mồn một.
“Mẹ nó, tiếng gì vậy? Giữa trưa chỗ nào làm trang hoàng à?” Gã mập chửi ầm lên, đến bên cửa sổ cúi đầu xem thì thấy một người đang cầm búa đập một chiếc xe, chỉ chốc lát sau mui trước đã hoàn toàn biến dạng.
“Một cái xe quèn chặn đường, bị đập cũng là đáng! Nếu là xe của bố, cho chúng nó thêm mấy lá gan cũng không dám đụng vào!” Gã mập đắc ý phất tay: “Đi thôi, ăn cơm tiếp!”
Con gái gã im lặng ngẩng đầu: “Ba ơi, xe mới của chúng ta có màu gì?”
“Màu đỏ! Đương nhiên phải dùng màu sắc huênh hoang này! Con xem cái xe bị đập kìa, mặc dù cũng là màu đỏ, nhưng mà…” Còn chưa dút lời, gã mập chợt cảm thấy có gì đó sai sai, đột nhiên trợn mắt lên: “Trời đất! Đó là xe của tao!”
Dưới lầu, trong vẻ mặt kinh hãi của bảo vệ, Diệp Phùng đập một chiếc Porsche mới tỉnh thành một đống sắt vụn, sau đó nhìn chiều ngang bị mình đập ngắn lại chỉ còn một nửa, anh mới hài lòng gật đầu.
“Mẹ kiếp, thằng nào làm!” Đột nhiên một tiếng rít gào vang lên, sau đó một gã mập chỉ mang một chiếc giày chạy tới, nhìn xe mới đã biến thành sắt vụn, đau lòng đến mức thịt mỡ trên mặt rung lên. Sau đó gã quay đầu lại nhìn Diệp Phùng tay còn cầm búa, sắc mặt âm trầm: “Mày làm hả?”
Diệp Phùng tùy tay ném búa đi, mảnh thủy tinh duy nhất còn lành lặn cũng bị búa đập trúng vỡ tan. Sau đó anh xòe tay, thản nhiên nói: “Còn chưa rõ ràng sao”
“Tao đệt cụ nhà mày!” Gã mập rống lên, sau đó giơ nắm đấm đấm về phía Diệp Phùng.
Bịch!
“ÁI Đau quá!” Sắc mặt phẫn nộ của gã mập trở nên vặn vẹo, năm đấm bị Diệp Phùng bóp một phát, lập tức hét toáng lên như heo bị chọc tiết: “Buông tao ra! Buông tao ra!”
Diệp Phùng nhẹ nhàng buông tay, gã mập lập tức nhảy ra sau mấy bước, vẻ mặt hơi hoảng sợ. Có điều khi thấy xe cưng của mình, gã ta lập tức nham hiểm nói: “Thằng oắt!
Mày… Mày dựa vào đâu mà đập xe của tao?”
Diệp Phùng thản nhiên nhìn gã: “Chặn ngay trước cổng vốn là lỗi của ông, tôi đã gọi điện kêu ông ra dời xe đi, nhưng ông không quan tâm, ngay cả chính ông cũng bỏ mặc xe của mình thì tôi không ngại vất vả xử lý giúp ông.”
“Mày…” Gã mập cũng biết chuyện này mình đuối lý, không dám dây dưa nhiều: