Chữ “A” vừa ra khỏi miệng, Diệp Phùng đã lập tức che miệng cô ấy lại. Lại trùng hợp trượt chân một cái tức đẩy Nguyệt Xuyên Nhi nhào về phía trước, ngã ở trên giường. Người đàn ông với thân hình gợi cảm trực tiếp áp một cô gái nhỏ xinh xắn ở dưới thân mình thật hoàn hảo!
Ánh mắt của Nguyệt Xuyên Nhi vô cùng kinh hãi, miệng phát ra mấy tiếng “Hm hm hm” không rõ. Diệp Phùng liền vội vàng nói: “Cô gái! Cô gái! Trước tiên, cô hãy bình tĩnh một chút! Tôi không phải là người xấu, cô nghe tôi giải thích đi!”
Trong ánh mắt sợ hãi của Nguyệt Xuyên Nhi rõ ràng lóe lên một tia nhìn không tin. Đã như thế này rồi còn nói không phải là người xấu, anh gạt quỷ à!
“Nơi này là khách sạn, cô trước hết đừng có la. Tôi buông cô ra, cô nghe tôi giải thích được không?”
Ánh mắt sợ hãi của Nguyệt Xuyên Nhi dần có ý bình thường lại, cô chớp chớp mắt biểu lộ đồng ý.
Diệp Phùng thở phào nhẹ nhõm buông tay ra. Nguyệt Xuyên Nhi gồng người ngồi dậy, đột nhiên hô to: “Cứu…”
Vèo! Diệp Phùng tay nhanh lẹ mắt bịt miệng cô ấy lại. Trời ạ, may là mình còn phòng hờ. Lời của người phụ nữ này nói quả nhiên là không thể nhẹ dạ cả tin!
“Cô gái! Cô nghe tôi nói!”
“Tôi ở phía trước công viên nhìn thấy ba người đàn ông có ý đồ quấy rối với cô nên đã cứu cô ra. Lúc đó cô uống say rồi, tôi tới giúp cô thì cô coi tôi là người xấu. Sau đó cô ngất xỉu, tôi không biết nhà cô ở chỗ nào nên trước tiên mang cô vào trong này, nghĩ là đợi cho tới khi cô tỉnh rượu rồi sẽ giải thích nguyên do với cô.”
“Vừa nãy tôi nhìn thấy cô ngất xỉu nên muốn vào rửa mặt một phen trước đã, ai ngờ cô đột nhiên lại tỉnh dậy. Sau đó là xảy ra tình huống như thế, tất cả đều là hiểu lầm thôi, cô hiểu rồi chứ?”
Nguyệt Xuyên Nhi híp híp mắt có chút mơ hồ, đại não giống như đang dần dần nhớ lại một vài chuyện. Tâm trạng hôm nay của cô không tốt nên đến quán bar uống rượu, sau đó quả thật có ba người đàn ông vẫn luôn theo quấy rầy mình, dưới sự phiền phức đó cô có uống cùng với bọn họ vài ly.
Sau đó bản thân hình như có chút say, ba người đàn ông kia lại mang cô ấy ra khỏi quán bar. Nghĩ tới đây, sự sợ hãi trong mắt cô ấy dần dần nhạt dần xuống. Cô chớp chớp mắt nhìn về phía Diệp Phùng, biểu thị đã hiểu ra mọi chuyện. Diệp Phùng lúc này mới khẽ thở phào: “Vậy cô đừng la nữa, tôi buông cô ra, được chứ?”
Nguyệt Xuyên Nhi chớp chớp mắt, Diệp Phùng lúc này mới từ từ buông miệng của cô ấy ra. Nguyệt Xuyên Nhi vội vã rụt người lại vào góc tường đem chăn đắp lên người mình, giọng nói có chút ngại ngùng: “Anh… anh nhanh mặc quần áo vào đi!”
Chết tiệt, quên mất chuyện này rồi, quần áo còn chưa mặc nữa!
Nói xong, Diệp Phùng vội vã tìm một cái áo choàng tắm mặc vào. Một lát sau, Nguyệt Xuyên Nhi mở miệng nói: “Mặc xong chưa?”
Diệp Phùng gật đầu: “Mặc rồi.”
Nguyệt Xuyên Nhi cẩn thận ló nửa cái đầu ra từng chút nhìn Diệp Phùng cách mình ba mét ở bên ngoài đã nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn trên ghế. Lần này chầm chậm lộ cả đầu ra, chỉ là nét dè dặt bên trong ánh mắt cũng đều chưa hoàn toàn hết hoài nghi: “Thật là anh đã cứu tôi?”
Diệp Phùng bất đắc dĩ cười cười: “Đương nhiên, nếu tôi là người xấu cũng sẽ không đưa cô đến nơi này.”
“Vậy đồ trên người tôi, cũng là anh?”
Cô vừa mới tỉnh dậy đã thấy mình mặc trên người một chiếc áo của đàn ông.
Diệp Phùng gật đầu: “Đúng vậy, tôi thấy cô bị ba gã đàn ông kia bắt nạt sợ đến ngất xỉu. Sau đó cũng khoác quần áo của mình lên người cô, nhưng lại không biết nhà cô ở đâu, cho nên không còn cách nào khác phải mang cô tới chỗ này.”
Diệp Phùng không